Pháo Hôi Beta Diễn Không Nổi Nữa Rồi - Chương 18

Cập nhật lúc: 2025-11-25 13:45:32
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Phùng Dị vốn là kiểu Alpha kiêu ngạo, từng dối, cũng chẳng buồn dối. Vì thế, Đỗ Mặc nghĩ ngợi gì thêm.

Tối hôm đó, Phùng Dị việc ngoài. Khi Đỗ Mặc tiếng cửa mở, trời sang ngày mới.

Cậu thầm nghĩ: là tay sát O, vẫn chẳng đổi gì.

Trên đường đưa Đỗ Mặc về trường, Phùng Dị tình cờ gặp Chu Nhất ở gara. Từ lúc đến đây đến giờ, đây là đầu tiên Đỗ Mặc gặp quen. Cậu bất ngờ, chút ngượng ngùng.

Dù giữa và Phùng Dị xảy chuyện gì, ánh mắt của Chu Nhất vẫn khiến Đỗ Mặc thấy chột .

Chu Nhất nhướng mày, giọng đầy ẩn ý: “Hôm qua về nhà ?”

Phùng Dị chỉ đáp gọn: “Ừ.”

Vậy là tối qua Phùng Dị về phòng... mà về nhà thật ?!

Đỗ Mặc thấy áy náy. Dù cũng là ở đây .

Phùng Dị mở cốp xe lấy đồ. Đỗ Mặc tinh mắt phát hiện bên trong hai thùng đồ uống tự chế, màu sắc kỳ quặc. Nhìn cách đóng gói, đúng là loại mà mỗi ngày Phùng Dị ép uống.

Mặt tái. Cậu nghi ngờ sâu sắc rằng cả hai thùng đều dành riêng cho .

Đang nghĩ cách hỏi khéo, thì Chu Nhất lên tiếng: “Người nhà gì? Ba hôm qua chuyện với hơn hai tiếng... Khi nào rảnh, ghé nhà một chuyến nhé. Ba nhất định cảm ơn .”

Có lẽ thấy Phùng Dị định từ chối, Chu Nhất vội thêm: “Chỉ ghé chơi thôi, cần ăn cơm cũng . Là em thì giúp ứng phó với ông già một chút – đừng rảnh. Trước đây còn tin, giờ thì đừng lấy lý do đó để đ.á.n.h lừa nữa...”

Phùng Dị khẽ hắng một tiếng, cắt ngang lời Chu Nhất.

Chu Nhất thoáng ngơ ngác, ánh mắt lướt sang phía Beta đang bên cạnh. Có vẻ như hiểu điều gì đó, ngập ngừng im bặt. hình như vẫn kết thúc câu chuyện. Chu Nhất nhanh tay mở cửa xe, nhảy ghế phụ: “ cùng hai về trường.”

Đỗ Mặc lập tức thấy áp lực. Hai Alpha nổi bật nhất Đông Thành Đại học cùng đưa một Beta như về trường — thì oai thật đấy, nhưng với một chỉ mong yên như , cái “oai” chẳng đáng thèm.

Trường mấy hôm nay đủ náo nhiệt. Giờ thì gần như ai cũng đến chiếc Jeep đen của Phùng Dị. Đỗ Mặc thể tưởng tượng cảnh bước xuống xe sẽ bao nhiêu ánh mắt dồn về.

Trên đường , Chu Nhất hỏi: “Sau định ?”

Phùng Dị đáp: “Chưa quyết định.”

“Chú Phùng sắp xếp gì ?”

“Không.”

“Cậu nghĩ ?”

“Thế nào cũng .”

Hai Alpha chuyện như đang chơi trò đoán chữ, khiến Đỗ Mặc chẳng hiểu gì. phận, chuyện nên hỏi thì hỏi, cũng coi như .

Ngồi ở ghế , Đỗ Mặc chỉ thấy nửa gương mặt của Phùng Dị, nhưng chừng đó cũng đủ để nhận — Phùng Dị chẳng hứng thú gì với chủ đề , rõ ràng tiếp tục. Anh thậm chí còn chẳng buồn liếc Chu Nhất lấy một .

Đỗ Mặc tự nhủ: Nhớ đấy, đừng bao giờ hỏi Phùng Dị về chuyện tương lai.

nghĩ: Cần gì hỏi, trong truyện cả .

Năm ba, Phùng Dị điều khỏi quân khu, im lặng tiếng suốt hai năm, bất ngờ xuất hiện đầy ấn tượng hành tinh Pa – từ quân sự, chính trị đến kinh tế, lĩnh vực nào cũng mặt.

Khoan ... năm ba?

Đỗ Mặc sững . Phùng Dị đang học năm ba !

chẳng chút tin tức nào về việc điều khỏi quân khu cả...

hoạt động trong hội sinh viên, Đỗ Mặc tự tin nắm bắt thông tin khá nhanh. Chẳng lẽ Chu Nhất và Phùng Dị đang bàn chuyện đó? nguyên nhân ? Diễn biến thế nào? Sao nhảy thẳng đến kết quả thế ?!

Cậu đúng là nhân vật phụ mờ nhạt... Chuyện lớn thế mà chẳng tí gì!

Một cú phanh gấp.

Đỗ Mặc thắt dây an , mải nghĩ tình tiết truyện nên để ý đường , đầu đập thẳng lưng ghế lái.

Phùng Dị liếc Đỗ Mặc qua gương chiếu hậu.

“Lái xe ..”

Tiếng còi xe phía vang lên gấp gáp. Chu Nhất nhăn mặt, nhắc nhở: “Cậu đang giữa đường đấy.”

Đỗ Mặc xoa trán: “ .."

Nếu Chu Nhất thì thôi, cũng thấy Phùng Dị quá.

Xe nhanh chóng đến cổng trường. Chu Nhất nhận cuộc gọi, việc nên , hẹn tối liên lạc với Phùng Dị.

Nhìn nụ đầy ẩn ý của Chu Nhất lúc rời , cộng thêm địa điểm nhắc đến trong cuộc gọi — quán bar LA, một trong những nơi xuất hiện nhiều nhất trong nguyên tác — Đỗ Mặc lập tức hiểu : đám Alpha tối nay chắc chắn “chương trình” gì đó .

Hai má nóng lên. Câu “Tạm biệt ” định cũng trở nên ngập ngừng.

Trong xe giờ chỉ còn Đỗ Mặc và Phùng Dị. Biết rõ tối nay Phùng Dị sẽ , gì, nhưng vẫn giả vờ . Không khí trở nên ngượng ngập, khiến yên.

Cậu thầm nghĩ: May mà hôm nay ghế .

Một lúc , Đỗ Mặc nhớ điều gì đó, dè dặt hỏi: “ thấy trong xe còn hai thùng nước dinh dưỡng...?”

Phùng Dị đáp: “ đưa về ký túc xá.”

Nội tâm Đỗ Mặc gào thét: cần đưa về mà! Anh dọn về ký túc xá của !

Bề ngoài, cố giữ bình tĩnh: “ gọi bạn cùng phòng đón nhé. Xe đậu ký túc xá bất tiện, phiền lắm.” Dù thì bạn cùng phòng cũng quen Phùng Dị .

Đỗ Mặc nghĩ, thôi thì lộ thì lộ, giấu cũng chẳng nữa. Ai bảo Phương Vũ lỡ miệng chứ.

Nếu , bạn cùng phòng còn tưởng về nhà riêng.

Đỗ Mặc cũng từng nghĩ đến chuyện đó. Cậu gọi cho hai ông bố ruột – một đang dưỡng bệnh ở xa, thể về; thì bận công việc, bảo tự liên hệ với cộng đồng để thuê chăm sóc.

Sau khi nhập học, Đỗ Mặc bỗng trở nên bận rộn. Vì thương ở chân nên trốn lễ chào tân sinh viên, tranh thủ nghỉ ngơi vài hôm. Giờ chân gần khỏi, Phương Vũ bắt đầu giao việc cho .

Đồng thời, chị nhân sự bên Đông Sâm cũng liên hệ, hỏi lịch học kỳ và khi nào thể việc .

Đông Sâm yêu cầu thực tập sinh việc ít nhất 30 giờ mỗi tuần, hệ thống chấm công. Làm thêm giờ cũng tính. Nếu theo lãnh đạo tiếp khách mà thể chấm công, thì thời gian sẽ do lãnh đạo tự điền hệ thống hôm .

May mà Trưởng phòng Triệu khá quan tâm đến Đỗ Mặc, nào cũng điền đủ sáu tiếng.

Sau khi sắp xếp lịch trình hàng ngày, Đỗ Mặc tuyệt vọng nhận : trong suốt bảy ngày một tuần, thời gian thực sự thuộc về riêng chỉ còn ngày Chủ nhật — và đó là trong trường hợp Đông Sâm gọi thêm. Thứ Hai, Tư, Năm, Sáu đều tiết sáng, bắt đầu từ tám giờ.

Thứ Ba lớp, nhưng gần như chắc chắn sẽ Đông Sâm “đặt lịch” từ sáng tới tối. Thứ Bảy là họp định kỳ của hội sinh viên, thời lượng thì tùy tâm trạng của Phương Vũ.

Đỗ Mặc : Lịch trình khiến cảm thấy như đăng ký học thêm một khóa tiến sĩ. Những năm , thời điểm đầu năm học luôn là giai đoạn bận rộn nhất. Tân sinh viên BO chẳng gì, cái gì cũng dạy. Cậu từng nghĩ năm nay sẽ nhẹ nhàng hơn một chút. Diễn đàn xảy chuyện lớn, hai Alpha đuổi học, đám Alpha tự nhận là “con cưng của trời”, là “tinh của hành tinh Pa” chắc cũng điều hơn chứ?

Ai ngờ càng rắc rối hơn.

Cuộc tranh luận diễn đàn kích thích phản ứng ngược từ phía Alpha. Lòng tự tôn kỳ quặc của họ cho phép lý tưởng BO cho lép vế.

Cùng lúc đó, năm nay BO mở rộng tuyển sinh, thu nhận thêm một nhóm tân sinh viên ủng hộ bình quyền – mà rõ ràng ngoan ngoãn như các khóa .

Hai phe đối đầu gay gắt, ngày nào cũng cãi . Ban đầu là căng băng rôn khắp khuôn viên trường, cấm thì chuyển sang tổ chức hội thảo, tuyên truyền tư tưởng riêng. Đỗ Mặc hai bên đấu khẩu ngừng nghỉ, mắt tròn mắt dẹt. Cậu sang Phương Vũ, như van xin:

“Hội trưởng, đổi khác ? Lứa sinh viên năm nay sung quá, em thấy em gánh nổi.”

Trong lòng, Đỗ Mặc thật ủng hộ phe đấu tranh bình quyền. “hệ thống” trói buộc, là công t.ử nhà họ Phùng — nhân vật trung tâm của phe bảo thủ, là của Phùng Dị.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/phao-hoi-beta-dien-khong-noi-nua-roi/chuong-18.html.]

Ủng hộ phe cấp tiến á? Đỗ Mặc chỉ dám nghĩ trong đầu thôi. Đợi đến khi Phùng Dị bước lên con đường tổng tài bá đạo, phát hiện cấp của là đám sinh viên ngày nào cũng “lật đổ hệ thống”, chắc sẽ đau đầu c.h.ế.t mất.

Phương Vũ vỗ vai Đỗ Mặc, như thể đang xem trò vui: “May mà năm nay nghỉ .”

Đỗ Mặc cố gắng nặn một nụ : “Em thấy mấy bạn tổ chức hội thảo cũng lắm. Anh để ý thử xem, năng lưu loát, dám nghĩ dám .”

Không lâu , các buổi hội thảo cũng nhà trường hạn chế. Hai bên buộc chuyển “chiến trường” sang diễn đàn trường, khiến nơi đó trở nên hỗn loạn, bài nóng cứ nối tiếp xuất hiện.

Phía Đỗ Mặc thì vẫn bận rộn với công việc, nhưng quên gửi tin nhắn cho Phùng Dị đúng giờ. Chỉ là Phùng Dị ít khi trả lời — đúng như thói quen của trong nguyên tác.

“Đỗ Mặc, quen Bạch Ý chứ?”

“Quen.” Đỗ Mặc đẩy nhẹ gọng kính. Cậu và Bạch Ý đó cũng khá , tháng Bạch Ý còn mượn hai cuốn sách phân tích về thông tin tố AO. “Anh cần tìm ?” Họ đang họp thường kỳ. Chu Nhất sắp rời nhiệm kỳ, công việc bàn giao gần hết cho kế nhiệm. Lâu tham dự họp, chẳng hiểu hôm nay xuất hiện, còn hỏi Đỗ Mặc về một Omega.

Bình thường, nếu Alpha hỏi về Omega, Đỗ Mặc sẽ trả lời “ quen” cho xong. hỏi là Chu Nhất, hỏi là Bạch Ý — đành thật.

“Giúp một việc. Có nhờ chuyển chút đồ cho .” Chu Nhất rõ ràng thở phào nhẹ nhõm, đưa cho Đỗ Mặc một hộp quà gói . “Dạo trường loạn quá, tiện đến chỗ . Cậu quen thì tiện hơn.”

Đỗ Mặc đành gật đầu nhận lời.

Buổi họp hôm nay kéo dài, bắt đầu từ hơn một giờ chiều, đến tận sáu giờ mới kết thúc.

Ôm hộp quà bước khỏi tòa nhà giảng đường, Đỗ Mặc thấy trời đất mờ mịt.

Vài hạt tuyết rơi nhẹ xuống lòng bàn tay.

Đông Thành trận tuyết đầu tiên của mùa đông.

Bạch Ý đang ở phòng y tế. Khi nhận hộp quà, ánh mắt mờ đục, thần sắc hoang mang, như tỉnh dậy từ một giấc mơ dài.

Đoán gửi quà chắc là một Alpha, Đỗ Mặc quyết định ở phòng y tế một lúc để bên cạnh Bạch Ý. Cậu hỏi chuyện gì xảy , cần giúp gì nhưng do dự, sợ rằng bất kỳ câu hỏi nào lúc cũng thể khiến Omega dịu dàng, trầm lặng mặt tổn thương thêm nữa.

“Đừng lo, Đỗ Mặc, mà.”

Omega dịu dàng lên tiếng, gương mặt là nụ gượng gạo.

“Chỉ là một chuyện ngoài ý thôi.”

Ngoài ý gì chứ?

Nhìn Omega mặt mệt mỏi, rã rời, Đỗ Mặc khỏi thầm rủa cái Alpha gửi món quà .

Ai ? Đến cả mặt cũng dám lộ, chỉ nhờ khác mang quà đến?

Đỗ Mặc khinh thường !

Ngày mai nộp báo cáo, nên chỉ thể một lúc đành rời .

Trước khi kịp bước , Bạch Ý gọi với theo.

Hộp quà tinh xảo đặt đùi , càng nổi bật vẻ tiều tụy của Omega.

Giọng Bạch Ý nhỏ như tiếng gió:

“Đỗ Mặc, giúp với Phùng Dị một tiếng... cảm ơn ."

!!!

Người khiến Bạch Ý tổn thương... là Phùng Dị?!

Câu như sét đ.á.n.h giữa trời quang, khiến Đỗ Mặc c.h.ế.t lặng.

Trong đầu trống rỗng, chỉ gật đầu cứng ngắc:

“Ừ... .”

Bước khỏi phòng, gió lạnh tạt mặt, Đỗ Mặc mới dần tỉnh .

Cậu bắt đầu xâu chuỗi tình tiết — thời gian trùng khớp, bối cảnh đúng như truyện.

Một ngày tuyết rơi.

Đỗ Mặc Phùng Dị chuyển quà, cũng là lời chia tay.

Bạch Ý – yêu đầu tiên ý nghĩa thật sự của Phùng Dị.

... chuyện xảy từ khi nào?

Đỗ Mặc bắt đầu hoài nghi cuộc đời.

Cậu thật sự xuyên truyện ?

Sao chuyện gì cũng đến muộn một nhịp?

Tối hôm đó, Đỗ Mặc ôm điện thoại, trằn trọc mãi ngủ .

Trong khung chat, xóa, xóa gõ, vẫn nghĩ cách nào để Bạch Ý lời cảm ơn. Đang rối bời, bỗng nhận vài tin nhắn từ Chu Nhất.

[Có chuyện từng với : Phùng Dị rời khỏi quân khu.]

[Có đe dọa nhà họ Phùng, rằng Phùng Dị vì một Beta mà khiến hai Alpha hủy hoại. Nếu Phùng Dị rút lui, Beta đó sẽ phanh phui, soi mói, và quan trọng hơn – địa vị của nhà họ Phùng sẽ ảnh hưởng. Phe bảo thủ tuyệt đối cho phép Beta xâm phạm lợi ích của Alpha.]

[Phùng Dị hiện là nhân vật trung tâm của thế hệ mới trong phe bảo thủ. Nhà họ Phùng, phe bảo thủ — tất cả sẽ dốc lực bảo vệ . Và để điều đó, hy sinh một Beta một Omega... cũng chẳng chuyện gì to tát.]

[Phùng Dị , nhưng nghĩ cần .]

Vậy ... Phùng Dị rời quân khu là để bảo vệ Đỗ Mặc khỏi đem vật hy sinh?

“Phùng Dị hy sinh bản để cứu .”

Mấy chữ cứ vang lên mãi trong đầu Đỗ Mặc.

Để ngăn phe bảo thủ âm thầm xử lý . Để chặn hậu họa từ khu Bình, từ phe bảo thủ, từ chính nhà họ Phùng – những kẻ thể dùng chuyện để uy h.i.ế.p Phùng Dị.

rời quân khu. con đường quân đội nữa. Vậy các còn loạn đến mức nào?”

Đỗ Mặc hiểu điều đó, cả run lên từng chập.

Phùng Dị để dọn nhà ... là vì sớm lường tất cả những hậu quả ?

Cậu ôm đầu, đau đớn.

Cậu tưởng sẽ đau đầu. thực tế – chẳng đau chút nào.

Cậu trái nguyên tác. Phùng Dị cũng còn ở bên cạnh. Dù giận, cũng chẳng ảnh hưởng gì đến .

Trong lòng Đỗ Mặc nặng trĩu.

Cậu từng nghĩ đến chuyện: lý do thật sự khiến Phùng Dị rời khỏi quân khu... là vì . Nực , còn tưởng “cứu vớt” một Phùng Dị thất bại, một Chu Nhất mất phương hướng.

Nghĩ kỹ thì đúng thôi. Ở Đông Thành , Beta và Omega sánh với Alpha.

Bảo trong nguyên tác, Đỗ Mặc một lòng một với Phùng Dị đến thế. Bảo Phùng Dị hành hạ ngừng.

Thì .

Con đường quân đội rộng mở, tiền đồ sáng lạn của Phùng Dị...

Là do Đỗ Mặc chặt đứt.

 

Loading...