Pháo Hôi Beta Diễn Không Nổi Nữa Rồi - Chương 15

Cập nhật lúc: 2025-11-20 06:13:25
Lượt xem: 11

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Rời khỏi phòng nghỉ, cuối cùng Phùng Dị cũng lên tiếng: “Gặp ai là cũng cho ?”

Đỗ Mặc lúng túng: “Thật ... cũng ...”

Hành lang lúc chỉ còn hai .

Phùng Dị mặc bộ huấn luyện phục màu xanh lục đậm, giày quân đội ôm sát, cánh tay lộ những đường cơ rắn chắc — cả toát khí chất Alpha cường thế, hormone như tràn ngoài.

Đỗ Mặc nhịn cảm khái: May mà là Beta, ngửi tin tức tố. Nếu là Omega, chắc quỳ xuống tại chỗ .

Phùng Dị chằm chằm Đỗ Mặc, nhíu mày, bước một bước về phía .

Thấy đôi giày đen càng lúc càng gần, Đỗ Mặc mới nhớ — tình cảnh hiện tại của thật sự .

Cậu lắp bắp: “Đàn em cảm ơn ngài... Bạch Ý điện thoại của ngài, thể để chị dâu tương lai giả vờ quen ngài lúc ngài cứu mạng !”

Phùng Dị gì.

Thôi , lời giải thích Phùng thiếu gia chấp nhận.

Đỗ Mặc mím môi, cúi đầu thấp hơn: “Đương nhiên ai cũng cho... Hai Omega cảm ơn ngài, dù ngài là ân nhân của họ, tiện từ chối...”

Một lúc , Phùng Dị hỏi: “Vậy còn Sầm Tư?”

???

Sầm Tư?!

Đỗ Mặc hoảng hốt.

Sao thế ? Rõ ràng dặn đừng ngoài! Mới chút xíu thời gian mà bán ?!

Cậu thể tin nổi.

Trong nguyên tác, giai đoạn đầu Sầm Tư mất trí! ... cũng đúng. Đỗ Mặc thất vọng nghĩ: Mình chỉ là một pháo hôi công cụ, trong mắt Sầm Tư, lời dặn của là dư thừa. Có thể tiếp cận Phùng tiểu công t.ử mới là điều quan trọng — ai thèm để ý lời một Beta .

Đỗ Mặc như tro tàn, thừa nhận: “Là .”

Phùng Dị ngờ Đỗ Mặc phản ứng như . Vốn định nhân tiện trách mắng một chút, nhưng Beta mặt buồn bã ỉu xìu, hé miệng... gì.

Đỗ Mặc ngẩng đầu, sắc mặt Phùng Dị lúc là kiểu “trăm năm khó gặp” — .

Cậu lúc trông thảm: đầy bụi đất, cổ chân quấn băng vải dày cộp. Giáo viên phòng y tế còn cho mượn một cây nạng, dặn đừng dùng lực chân trong vòng một tháng.

Lúc nhận nạng, thầy còn hỏi: “Bạn cùng phòng là Beta Alpha? Bảo họ bế lên giường, đừng tự bò — nổi .”

Đỗ Mặc lúc hổ c.h.ế.t. Trong phòng đủ mặt quen: Phùng Dị, Phương Vũ, Bạch Ý, thậm chí cả Chu Nhất.

Cậu chỉ dám lí nhí “Vâng” một tiếng.

Thầy suýt nữa định bó bột cho , kiểu Beta thích vận động, xương cốt , nên cố định cho chắc.

Đỗ Mặc liều mạng từ chối, cam đoan sẽ tuân thủ lời dặn, mới thoát một kiếp.

Ở đầu hành lang bên , vang lên tiếng trò chuyện của Phương Vũ và Chu Nhất. Phương Vũ: “Hai Alpha xử lý ?”

Chu Nhất: “Cứ theo quy trình, báo cáo lên trường, xử lý theo đúng quy định.”

Phương Vũ ngạc nhiên: “Nghiêm ? Trường duyệt đấy?”

Đại học Đông Thành vốn khoan dung với Alpha. Trừ khi gây tội ác tày trời, còn đều nghiệp yên . Hai Alpha tuy gây rối, nhưng gây hậu quả nghiêm trọng, mới nhập học, hiểu quy cú cảnh cáo cấp một là xong. giọng Chu Nhất, vẻ xử lý nghiêm.

“Duyệt chứ ?” Chu Nhất đầy ẩn ý. Chọc nhầm , thể duyệt.

Tiếng bước chân càng lúc càng gần. Chu Nhất liếc Đỗ Mặc một cái, mỉm, hỏi Phùng Dị: “Tối nay các thế?”

Phùng Dị lịch tối nay?! Đỗ Mặc giật , kìm ngẩng đầu quan sát biểu cảm Phùng Dị. Chẳng lẽ hẹn với Sầm Tư? Cũng thể! Nếu , Phùng Dị rời ... Chu Nhất còn sắp xếp cho ở điểm đón Alpha lạc!

Từ từ... Đỗ Mặc chợt nhận — Thật cũng giúp Phùng Dị mà! Chuyện tối nay, tính là Phùng Dị sơ suất.

Phùng Dị vẫn giữ gương mặt lạnh như băng, chút ý — lạnh đến mức thể đông c.h.ế.t .

Đỗ Mặc đành từ bỏ việc phân tích biểu cảm.

Phương Vũ nghĩ nhiều. Vừa mới Chu Nhất Đỗ Mặc quen Phùng Dị, còn quan hệ tệ. Hắn Đỗ Mặc bằng ánh mắt đầy từ ái – Không hổ là kế nhiệm mà chọn. Sau lưng là cây to Phùng Dị, tương lai hai năm tới, Beta ở Đông Thành chắc chắn sẽ bay cao.

Chờ mãi, Phùng Dị vẫn gì.

Đỗ Mặc trong lòng thầm mắng: Giả giả giả giả vờ cái gì nữa cơ chứ, ai chẳng ngài là ai!

Phương Vũ hỏi: “ đưa về nhé? Hay là cùng... ?”

Nghĩ một chút, Phương Vũ : “Ở tạm nhà cũng .”

Nghe vẻ là một ý kiến . Đỗ Mặc bắt đầu d.a.o động.

Ngay giây tiếp theo, Đỗ Mặc thấy đau đầu.

Được , con đến nhà đàn Phương Vũ nữa.

Con sẽ ngoan ngoãn về ký túc xá, cầu bạn cùng phòng bế con lên giường, tuyệt đối tự tiện mở nhánh cốt truyện.

Hệ thống papa ơi, xin hãy tha cho con.

Đỗ Mặc khô khan :

“Không cần phiền tới đàn ạ, em về ký túc xá là . Trong tòa nhà thang máy, tiện ạ.”

Chu Nhất việc buổi tối, Phương Vũ cũng chuẩn cho ngày mai đón tân sinh, hai rời . Hành lang chỉ còn Đỗ Mặc và Phùng Dị.

Ở cạnh Phùng thiếu gia luôn khiến căng thẳng.

Đỗ Mặc sợ bầu khí kiểu , thà chống nạng lê lết còn hơn cùng Phùng Dị. Cậu thử hỏi:

“Ngài... buổi tối còn việc ạ?”

Phùng Dị đáp: “Không .”

Đỗ Mặc: “???”

Phùng Dị chỉ tay về phía :

“Đi vài bước nữa .”

Đỗ Mặc:

Cậu vụng về chống nạng bước .

Tại hình tượng của mặt Phùng Dị luôn t.h.ả.m hại thế ?

Hoặc là chống nạng như què, hoặc là bò lên bò xuống ngu ngốc.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/phao-hoi-beta-dien-khong-noi-nua-roi/chuong-15.html.]

Trong nguyên tác, Đỗ Mặc rõ ràng là một tinh văn phòng, mấy trăm tỷ tài chính vòng mà thèm chớp mắt, đối tác mở miệng là ép đến nghẹn lời!

Đột nhiên, tầm Đỗ Mặc đổi.

Cậu... đang bay lên.

Toàn thở của Phùng Dị bao phủ.

Có lẽ do ban ngày qua sân bắn, còn vương mùi t.h.u.ố.c súng, lẫn chút hương cồn tàn dư.

Đỗ Mặc: “!!!”

Cậu bế lên ?!

Đây là đãi ngộ của Omega mà!

Đỗ Mặc choáng váng, kịp phản ứng, sợ rơi xuống đất nên hoảng loạn bám lấy vai rộng của Phùng Dị, ngây ngốc : “Phùng ... ngài cần , thật sự cần..”

Phùng Dị ánh mắt lóe lên, nhưng vẫn biểu cảm: “Cậu quá chậm.”

Chê chậm thì đừng chờ !

Để tự !

Sau khi Phùng Dị ôm một đoạn, Đỗ Mặc dần buông tay.

Đầu óc cuối cùng cũng về chỗ cũ, với bản : Lo lắng Phùng Dị ôm nổi , sợ rơi xuống đất... là dư thừa.

Với cái hình nhỏ bé , tồn tại chuyện Phùng Dị ôm nổi.

Phùng Dị sải bước ôm Đỗ Mặc khỏi phòng y tế, vượt qua nửa bãi đỗ xe đến bên chiếc Jeep.

“Ôm .”

Đỗ Mặc: “......?”

Phùng Dị bất đắc dĩ:

mở cửa xe.”

“Ối ối ối ối.”

Đỗ Mặc vội theo, thấy :

tự mà, Phùng ... Chân chỉ trẹo, gãy xương, nứt xương.”

Tuy là Beta nhưng em yếu đến mức thể tự !

Từ phòng y tế về ký túc xá xa, ít qua , em còn thể tập thích nghi với cuộc sống chống nạng... Phùng Dị đáp, tay trái chống lên nóc xe, đặt Đỗ Mặc ghế phụ, ném cây nạng ghế , phát tiếng “cạch” trầm vang.

Đỗ Mặc tim thắt – đó là thứ dựa suốt một tháng tới.

Phùng Dị lái xe, Đỗ Mặc hoảng hốt.

Hôm nay đúng là một ngày truyền kỳ. Chuyện giằng co với hai Alpha tạm gác , trải nghiệm cách xe của bạch nguyệt quang Phùng Dị!

Phải thật — thoải mái hơn nhiều so với tự bò lên xe.

Xe chạy khỏi cổng trường. Đỗ Mặc hoảng hốt: “Phùng ...?”

Muốn hỏi, nhưng dám hỏi thẳng – quá khó tiếp thu.

Phùng Dị nhíu mày, hạ mắt:

“Về nhà .”

Cái gì mà về nhà ngài?!

Nhà ngài ở cái nơi rừng núi hoang vắng, học mất ít nhất 40 phút!

Không xe công cộng!

què, chẳng sẽ ngài và cái xe trói chặt suốt ?!

Ngài thấy phiền, nhưng thấy phiền!

40 phút đó còn thể giường ngủ ngon!

Phùng Dị liếc một cái, như thể đang tự cân nhắc, gì thêm.

Đỗ Mặc theo thói quen cúi đầu, dám hỏi nhiều.

Xe chạy thẳng đến trung tâm thành phố.

Thì về cái biệt thự hoang vu ...

Trong nguyên tác, Phùng Dị hiếm khi dẫn về nhà. Anh thường bao ba phòng xép ở khách sạn, dùng khi cần.

Vậy mà chỗ ở của Phùng Dị – còn ở tạm một đêm. Pháo hôi Đỗ Mặc cảm thấy... thật vinh hạnh.

Nơi ngay trung tâm Đông Thành, gần cung điện Thiên Thịnh cũ.

Đứng bên cửa sổ, thể cảnh cung điện sót gì.

Ban đầu nơi là đất trống.

Sau khi đế quốc lật đổ, cung điện phe cấp tiến yêu cầu biến thành bảo tàng lịch sử, đất xung quanh mới khai phá.

Phe cấp tiến phá tan tư tưởng “Thế giới chỉ alpha là cao quý” trong lòng dân thường, với :

Đế quốc Alpha chẳng gì ghê gớm, xem — đại bản doanh của họ giờ thành bảo tàng, ai cũng .

Phe bảo thủ tất nhiên chịu thua. Dù ngăn việc biến cung điện thành bảo tàng, họ liền biến khu vực quanh đó thành trung tâm thực sự của Đông Thành — đất vàng, đèn sáng suốt đêm, qua ngớt.

Đỗ Mặc cũng quá ngạc nhiên.

cũng là nhà Phùng gia – vài căn hộ ở trung tâm thành phố mới là lạ.

hành động tiếp theo của Phùng Dị khiến Đỗ Mặc mộng bức, thấp thỏm yên. Cửa là khóa vân tay mật mã.

Vừa , Phùng Dị thuận tay ấn ngón trỏ của Đỗ Mặc lên chiếc vòng đen kim loại cổ tay , giữ năm giây mới buông.

Chiếc vòng đen kim loại — là “bàn tay vàng” mà tác giả dành riêng cho Phùng Dị.

Hồi nhỏ nhận từ một tinh hệ xa xôi, chi tiết rõ, nhưng phạm vi ứng dụng cực rộng. Giống như quản gia Al, kết nối với phi thuyền của Phùng Dị, thể điều khiển bộ thiết điện t.ử trong công ty.

kết nối mạng vẫn dùng – chỉ cần thời gian phá giải. Phùng Dị nhàn nhạt : “Cho tiện .”

“Phùng ——"

Đỗ Mặc ngẩng đầu .

Ánh mắt sâu thẳm của Phùng tiểu công t.ử phản chiếu ánh đèn ấm trong phòng, giống hệt bầu trời đầy thường ngắm khi mới xuyên qua — sáng ngời, lộng lẫy.

Loading...