Pháo Hôi Beta Diễn Không Nổi Nữa Rồi - Chương 1

Cập nhật lúc: 2025-11-18 16:06:42
Lượt xem: 2

Đỗ Mặc từ phòng vệ sinh khách sạn bước , áo sơ mi trắng dính vài vệt rượu khô, bước loạng choạng. Đèn hành lang bật sáng, ánh sáng xa hoa rực rỡ nhưng một bóng . Từ các phòng VIP vọng tiếng cụng ly, tiếng trò chuyện lẫn tiếng vang vọng mơ hồ.

Cậu còn phòng tiếp khách. Đỗ Mặc lắc lắc đầu, cố tỉnh táo. Bạn học đều ngưỡng mộ giành suất thực tập tại Đông Sâm - tập đoàn hàng đầu trong ngành. ai ngờ nội dung công việc chính của là... tiếp rượu khách.

Không khó để hiểu vì phụ trách chọn trong một loạt Alpha ứng tuyển. Một Beta như , dễ sai bảo, uống nhiều cũng sợ xảy chuyện ngoài ý .

Điện thoại rung lên.

“Tiểu Đỗ , vệ sinh kiểu gì mà mất cả nửa ngày thế?”

“Em về ngay, về ngay.” Đỗ Mặc vội đáp, bộ sự chú ý đều dồn việc ứng phó lãnh đạo, để ý ở khúc rẽ hành lang một đàn ông xuất hiện.

Cậu đ.â.m sầm đàn ông .

Gần như ngay khi va lồng n.g.ự.c , mấy cánh tay phía vươn định kéo Đỗ Mặc .

“Đỗ Mặc?”

Người đàn ông giơ tay ngăn , mấy phía lập tức dừng bước.

Đỗ Mặc ngẩng đầu, chớp mắt vài cái, cuối cùng cũng đụng .

Phùng Dị.

“Anh... ở đây?”

Đỗ Mặc định mở miệng giải thích thì một cơn đau đầu dữ dội bất ngờ ập tới. Chưa kịp vững, loạng choạng thêm một bước.

Ngực Phùng Dị thật sự rắn chắc. Có lẽ đập trúng một điểm nhạy cảm, thái dương đau nhói như kim châm.

Ánh mắt liếc thấy Triệu chủ nhiệm đang từ phòng VIP bước , Đỗ Mặc hít sâu một , nhanh chóng thoát khỏi vòng tay của Phùng Dị, thẳng , nghiêm túc :

“Xin , xin , cẩn thận va .”

Tay Phùng Dị vẫn lơ lửng giữa trung, kịp thu .

“Thật sự xin phiền . còn việc, quấy rầy nữa.” Đỗ Mặc cúi thật sâu, ánh đèn phía chiếu lên gáy một lớp sáng ấm áp. Nói xong, cũng quan tâm biểu cảm của Phùng Dị là gì, cúi đầu rời .

Rời khỏi phạm vi của Phùng Dị, cơn đau đầu của Đỗ Mặc mới dịu đôi chút.

Triệu chủ nhiệm ở phía xa ngừng vẫy tay gọi, chỉ đành tăng tốc bước về phía phòng tiếp khách.

Cậu xuyên quyển sách từ hồi lớp 11, chớp mắt lên năm hai đại học.

Trong nguyên tác, Đỗ Mặc là một nhân vật độ tồn tại gần như bằng . Vì , lúc mới xuyên đến, thậm chí nhận đang ở trong truyện. Mãi đến khi khai giảng, thấy cái tên Phùng Dị trong danh sách lớp, mới nhớ hình như từng qua một cuốn tiểu thuyết ABO, nhân vật chính tên Phùng Dị, còn một vai phụ mờ nhạt tên Đỗ Mặc.

Một Beta công cụ, tồn tại mờ nhạt đến mức chỉ xuất hiện khi Phùng Dị cần chia tay ai đó. Về ngoại hình, tác giả chỉ dùng đúng hai từ để miêu tả: gầy yếu, da tái nhợt. So với cách miêu tả keo kiệt dành cho Đỗ Mặc, thì Phùng Dị tô vẽ đến mức khoa trương:

Con cháu thế gia, ngoại hình như thiên thần cao quý.

Tin tức tố siêu cấp S bá đạo, lạnh lùng, ưu nhã.

Mùi tin tức tổ là Vodka cháy nồng, khiến say mê.

Chỉ cần một ánh mắt là thể khiến Omega đ.á.n.h dấu chân mềm nhũn, thậm chí cả Beta cũng mơ mộng về .

Dùng từ “ trai” để miêu tả Phùng Dị là một kiểu xúc phạm.

nguyên tác và rõ đây là một tra nam lăng nhăng, nhưng khi đối mặt với gương mặt của Phùng Dị, Đỗ Mặc vẫn thể thở dài một câu:

Không hổ là nam chính sảng văn, ông trời đúng là thiên vị.

Đồng thời, cũng thầm cảm ơn ông trời tha cho một đường sống - để xuyên thành Omega.

Thân là Beta mà còn khó chống sức hút của Phùng Dị, nếu xuyên thành Omega...

Đỗ Mặc rùng , dám nghĩ tiếp. Thật sự đáng sợ.

Nghe tháng , một Omega ở khoa bên cạnh gặp Phùng Dị ở quán bar, thuê phòng. Nửa đêm gọi xe cấp cứu, đến sáng hôm vẫn tỉnh .

Triệu chủ nhiệm bước tới, nhiệt tình như sóng trào, Đỗ Mặc định mở miệng thì thấy ông lướt thẳng qua , giọng đầy kính trọng:

“Ngài Phùng, chào buổi tối.”

Đỗ Mặc ngơ ngác đầu , cứng đờ gật đầu theo phản xạ:

“...Ngài Phùng, chào buổi tối.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/phao-hoi-beta-dien-khong-noi-nua-roi/chuong-1.html.]

Triệu chủ nhiệm rạng rỡ:

“Ngài Phùng vội ? Vào uống một ly nhé? Trong đó là Trương tổng và Tống tổng, chắc ngài cũng quen.”

Phùng Dị liếc qua giữa Đỗ Mặc và chủ nhiệm Triệu, ánh mắt đảo vài vòng. Cuối cùng, đúng lúc Đỗ Mặc đau đầu đến mức chịu nổi, mới mở miệng: “Không . Hôm nay hẹn. Để .”

Lúc Đỗ Mặc mới để ý, phía Phùng Dị còn một cùng một bóng dáng tầm thường, che chắn kỹ lưỡng.

Khi nãy va Phùng Dị, tầm mắt lồng n.g.ự.c rộng lớn của chắn mất. Giờ xa mới thấy rõ: phía là một Omega.

Người đó mặc đồ đơn giản nhưng tinh tế, ngũ quan thanh nhã như tranh thủy mặc. Nhìn thì gầy yếu, nhưng ánh mắt sáng rực, nét mặt toát lên vẻ kiên nghị.

À... . Không trách đau đầu.

Đỗ Mặc bừng tỉnh. Cậu mất khá lâu mới nhận : chỉ cần hành động của lệch khỏi cốt truyện gốc, hoặc cản trở Phùng Dị “hải vương”, hoặc thể hiện tính cách đúng với nguyên tác Đỗ Mặc — thì sẽ đau đầu. Mức độ vi phạm càng nặng, đau đầu càng dữ dội.

Mà vị Omega ... trúng gu thẩm mỹ của Phùng Dị.

Dựa theo kinh nghiệm mấy năm qua, Đỗ Mặc đoán tám phần là Phùng Dị bắt đầu “như như ” với đó. Mà đây, chính là một loại cản trở thế nên đau đầu.

Chủ nhiệm Triệu vẫn đang trò chuyện rôm rả với Phùng Dị, còn Đỗ Mặc thì , âm thầm đ.á.n.h giá đám bạn cùng . Cậu cố gắng đối chiếu từng gương mặt với ký ức về nguyên tác, hy vọng tìm điểm khớp để giảm bớt cơn đau đầu.

Cậu đủ gan để kiểu: “Chủ nhiệm Triệu, chúng về “Ngài Phùng, xin phép cáo từ.” Đặc biệt là khi nhận vài trong nhóm .

Bạn bè của Phùng Dị đều là Alpha, là nhân vật m.á.u mặt. Trong mắt đám nhị thế tổ thẳng A , Beta là công cụ thể sai khiến tùy ý, còn Omega là đối tượng tiềm năng để phát triển quan hệ. Họ nhiệt tình ủng hộ phong trào bình quyền cho Omega, cổ vũ Omega đường, hòa nhập xã hội — càng nhiều Omega ngoài đường, cơ hội “săn” càng lớn.

Vì nguyên tác miêu tả Đỗ Mặc quá ít, khó đoán tính cách thật của bản trong truyện. Mấy năm nay sống bên cạnh Phùng Dị, chỉ tuân thủ một nguyên tắc: Nói nhiều sai nhiều, ít sai ít, thì sai.

, khi cân nhắc thiệt hại, Đỗ Mặc chọn cách... rùa rút đầu. Dù Phùng Dị cũng sẽ rời , Chủ nhiệm Triệu cũng tiếp khách. Chỉ cần chờ thêm một lát...

khi thu ánh mắt, Đỗ Mặc vô tình thấy Phùng Dị.

Tây trang chỉnh tề, thắt cà vạt, áo sơ mi đen bên trong còn buông lỏng vài nút.

A, cái tên hải vương đúng là trai đến vô lý.

Thế nào là “mặt thú”? Chính là mắt !

Giây tiếp theo, Đỗ Mặc nghẹn thở, tim đập loạn.

Phùng Dị cũng đang .

Thôi toang, bắt quả tang đang trộm!

Đỗ Mặc vội vàng cúi đầu, giả vờ gạch chân, mặt ngoài bình tĩnh, nhưng trong đầu thì đau như nổ tung. Dựa theo nguyên tác, Đỗ Mặc nên xuất hiện ở đây. Cậu đáng đang trong văn phòng báo cáo, hoặc ở phòng họp hội thảo, hoặc công tác khảo sát đầu tư cùng lãnh đạo... Tóm , ở khách sạn tiếp rượu. Cậu đúng chỉ là một nhân vật phụ Beta.

là công cụ phục vụ cho đời sống tình cảm hỗn loạn của Phùng Dị. Còn trong công việc, Đỗ Mặc là một Beta cực kỳ ưu tú.

Dù gì thì cũng là duy nhất giữ bên cạnh Phùng gia tiểu công t.ử suốt nhiều năm. Cả Đông Thành, thậm chí bộ tinh cầu Parsingen, cũng chỉ một Beta như .

Nguyên tác miêu tả Đỗ Mặc thành tích xuất sắc, học tài chính ở đại học Đông Thành, còn phụ đạo thêm tâm lý học, luôn trong top 3 khoa.

Đại học Đông Thành là thành trì của phái bảo thủ. Hiệu trưởng là thành viên trung tâm của phe bảo thủ, mỗi năm đều giương cao ngọn cờ chủ nghĩa Alpha cao thượng, kêu gọi khôi phục chế độ quân quyền Alpha. Các ngành trọng điểm nhận Omega Beta. Một ngành văn hóa sẽ mở cửa cho Beta ưu tú như Đỗ Mặc trong nguyên tác.

Còn Omega? Chỉ thể học... điều dưỡng. Hiệu trưởng cho rằng điều dưỡng giúp Omega hiểu rõ vai trò của , từ đó thực hiện nghĩa vụ sinh con cho Alpha. Dần dần, lượng Omega ghi danh đại học Đông Thành ngày càng ít, trừ khi gia đình thuộc phe bảo thủ cuồng nhiệt.

Dù đại học Đông Thành kỳ thị Beta và Omega, nhưng thể phủ nhận: đây là một trong năm trường đại học hàng đầu Parsingen. Học sinh nghiệp ở đây, bất kể giới tính, đều là tinh .

Đỗ Mặc rõ vì nguyên tác để trường . rõ lý do đến đây: thành tích quá tệ, chỉ thể ôm đùi Phùng Dị cửa .

Trước học tự nhiên, từng khen là học bá, bao giờ sợ chuyện học hành. Đáng tiếc, xuyên thư , là bối cảnh tinh tế – kiến thức từ Lam Tinh dùng . Cậu từng nghĩ sẽ chuyển sang học chính trị, nhưng nhanh chóng nhận : lĩnh vực yêu cầu kiến thức nền quá rộng. Lịch sử Parsingen dài hơn Lam Tinh, lãnh thổ quốc gia cũng phức tạp hơn. Học hết trong hai năm, tiêu hóa mớ kiến thức đó... còn khó hơn khiến Phùng Dị đổi giới tính.

May mà của Phùng Dị. Dù là tra nam trong tình cảm, nhưng trong việc chăm sóc “tiểu ” thì trách nhiệm. lúc Đỗ Mặc sắp còn trường để học, Phùng Dị nhẹ nhàng ném thư báo trúng tuyển đại học Đông Thành lên bàn .

Lúc đó, Đỗ Mặc thật sự . Biết thế , ôm đùi từ sớm, cần gì thức khuya học hành suốt hai năm.

dám hỏi, sợ Phùng Dị phát hiện ý đồ riêng.

Cắn răng chịu đau đầu, Đỗ Mặc ngoan ngoãn nhận lấy thư báo. Cậu đoán đây là hệ thống đang trừng phạt ý nghĩ lệch khỏi nguyên tác — dù chẳng hệ thống nào thật sự chuyện giao nhiệm vụ, vẫn xem cơn đau đầu như một dạng “điều chỉnh hành vi”. Đến giờ, Đỗ Mặc vẫn hiểu vì Phùng Dị giữ một Beta như bên cạnh. Có lúc nghi ngờ: liệu Phùng Dị cũng một hệ thống tương tự, ép giúp đỡ ?

Nếu , một Alpha cấp S như , quan tâm đến việc một Beta đậu đại học ? Phe bảo thủ từng rõ: Beta tồn tại là để phục vụ Alpha và Omega.

Vừa phòng tiếp khách, Đỗ Mặc nhận một tin nhắn.

Phùng Dị: [ Bao giờ xong ]

Đỗ Mặc đám lãnh đạo đang uống đến cao hứng, tiếng vang vọng cả phòng, ly rượu cụng liên tục ngừng. Cậu thở dài, gõ một dòng: [ ]

Loading...