“Muội gả cho khác và một hài tử , về nữa.”
Câu , Tam tỷ lặp lặp nhiều .
Lúc mới hiểu, lẽ Lư Uyển Anh… cũng trọng sinh .
Hắn hiểu nỗi khổ của nàng.
Kiếp phụ mẫu ném xuống sông, kiếp còn đầu trở ?
… cam lòng.
Biết , thể cho nàng một đời an thì ?
Vì thế nhất định đối mặt, bốn mắt , nàng chính miệng rằng nàng cần nữa.
Người khác sẽ hóa lệ quỷ, còn thì đắp kim .
Chỉ mong cứu thêm một nữa.
Mà Lư Uyển Anh, là tâm tư duy nhất của .
Tưởng trọng sinh là sẽ dễ dàng hơn. Ai ngờ lắm quanh co, mà vẫn đến tận năm thứ tư, mới nàng ở .
Hắn từng rót rượu hỏi trời, cạn nước mắt bên sông.
lúc đó, một tên tiểu tư trướng tới báo:
“Đã tin tức của Lư Uyển Anh.”
Ngàn dặm cách biệt, tìm từng chút một, dù mất ba bốn năm, cũng đáng gọi là may mắn.
Hắn ôm chặt đống công văn khắc ba chữ “Trấn Chiết Liễu” sâu tâm can.
Vui đến rơi lệ, ngẩng đầu trời:
“Lão Thiên gia, lão Thiên gia… rốt cuộc là lòng , chỉ trêu đùa ?”
“Thôi , cứ xem như là ngươi lòng .”
Bởi vì thấy Uyển Anh .
Giao thừa năm , phi ngựa tới trấn Chiết Liễu.
Men theo con đường nhỏ, hỏi từng một:
“Xin hỏi, một cô nương từng bọn buôn bắt, giờ đang ở ?”
Rẽ qua góc hẻm, bỗng thấy bóng dáng quen thuộc .
Đến hô hấp cũng ngưng trệ.
Hắn sợ chỉ cần thở mạnh một cái, nàng sẽ tan gió tuyết mà biến mất.
Hắn dõi theo đến tận viện của nàng, giống hệt như bao thời thơ ấu, lặng lẽ phía nàng.
Phương Phùng Ý, hôm nay cũng coi như chút công danh, thấy mặt đều gọi một tiếng “Phương giáo đầu”.
Vậy mà gặp nàng , hóa thành cái đuôi nhỏ năm nào, lẽo đẽo chẳng rời.
Hắn giữa tuyết mà hỏi nàng, nàng gọi tên , trái tim như pháo hoa nổ tung ở ngực, đau, vui, choáng váng.
Nàng còn sống.
Ấy chính là điều nhất đời .
Phan Thuận Nhi nghiến chặt răng, cắn môi, dằn lòng một phen, nữa rút tay về khỏi tay .
“Dù trọng sinh chăng nữa, cũng mong vì mà khó xử.”
Quả nhiên, nam nhân mắt hoe mũi đỏ , càng dữ dội hơn:
“Con đường phía nàng, nàng bảo về đây?”
Hắn vẫn chịu bỏ cuộc, hỏi:
“Nàng thật sự nguyện cùng trở về ?”
Nàng gằn từng chữ:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/phan-thuan-nhi/chuong-19.html.]
“Phải! Kiếp vĩnh viễn trở , nguyện một đời cắm rễ tại trấn Chiết Liễu .”
Phương Phùng Ý chớp mắt, bỗng dưng nữa.
Giọt lệ còn đọng ở khoé mi, bỗng thẳng dậy, nét mặt nghiêm túc:
“Uyển Anh, nàng chẳng qua là về thôi , chứ , đúng ?”
Phan Thuận Nhi giật giật mí mắt , lúng túng “ừm” một tiếng.
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
Chỉ thấy vỗ tay cái bốp, tựa như sa hố sâu bắt gặp đường sống:
“Vậy là dễ ! Nàng nguyện thì sẽ ở ! Lúc rời nhà, với đại ca rằng: hoặc đưa nàng , hoặc nàng giữ . Dù chỉ một quen ở sát vách, cũng vui lòng.”
Ngoài sân vang lên tiếng .
Diêu Chỉ Lan xách theo quà tết bước , tươi rằng:
“Ta loáng thoáng, còn tưởng là tên ngốc nhà ai, đầu óc thẳng như ruột ngựa, ngờ cũng khéo xoay chuyển đấy!”
Phan Thuận Nhi hổ buồn , giới thiệu:
“Diêu tỷ, đây là Phương Phùng Ý, một vị bằng hữu thuở nhỏ cùng làng với .”
Phương Phùng Ý vội ôm quyền hành lễ:
“Diêu tỷ tỷ, đến là để cầu cùng Uyển Anh, khẩn xin tỷ tỷ giúp mấy lời, để nàng giữ .”
Hắn sực nhớ điều gì, tháo gói hành lý lưng ngựa xuống, lấy một hộp gỗ do chính tay chạm khắc:
“Trong là bộ bạc tích góp . Uyển Anh thể cần , nhưng nhất định giữ bạc .”
Phan Thuận Nhi rốt cuộc bật qua làn lệ, hỏi :
“Nếu vét sạch túi , lấy gì mà sống?”
Hắn chăm chú nàng, tựa như gom hết ngày tháng trong bốn năm vắng bóng, dồn cả một ánh mắt:
“Chỉ mong nàng bình an, vui vẻ, bạc mà tiêu, thì , mạng chẳng đáng gì.”
Mây tan, tuyết cũng ngừng rơi, ánh mặt trời lấp lánh lưng họ.
Cảnh vật như về thuở xưa lúc còn thơ dại.
Nàng cũng lặng , lòng khẽ nhủ:
“Có duyên, thì thể cứ chờ. Cuộc đời vốn quá nhiều trắc trở, , hãy theo lòng một .”
Cứu lấy , cũng là cứu lấy chính .
Nàng vươn tay đón lấy hộp bạc, đếm bạc :
“Chàng cũng nên thương lấy . Trong viện việc cũng chẳng ít, nếu yếu đuối, sợ là chẳng gánh nổi .”
Phương Phùng Ý ngẩn , đến khi Diêu Chỉ Lan tiến tới chúc mừng, mới chợt bừng tỉnh.
Mấy năm qua, một thời gian quá dài và gian khổ.
Từ nay trở , từng khoảnh khắc đều quý như vàng.
Hắn như cái đuôi nhỏ thuở thiếu thời, ba bước gộp hai, bám sát theo nàng, gỡ nón rơm, giúp nàng đắp tuyết.
Thế là Phương Phùng Ý, Phan Thuận Nhi, Diêu Chỉ Lan, và tiểu Nguyên Bảo bốn đôi tay cùng nặn một tuyết béo tròn.
Hắn vội vàng đến, kịp khắc chiếc rọ cá.
Phan Thuận Nhi liền gỡ tấm giấy dán cửa sổ hình rọ cá, đem treo lên tuyết.
Lần , nàng chủ động với :
“Phùng Ý , tuyết đầu năm là điềm lành, báo hiệu một năm suôn sẻ, vạn sự khởi đầu hanh thông.”
Mồng bảy tháng Giêng năm , hai ngầm hứa hẹn trọn đời, cùng bái đường thành .
Nguyên Bảo thèm hạt dưa hạt lạc tháp, Diêu Chỉ Lan ôm ngang lưng lôi ngoài.
Nghe tiếng con bé thút thít ngừng, Phan Thuận Nhi mềm lòng, khẽ vén khăn hồng che mặt, nghiêng cửa sổ dỗ dành:
“Bảo Bảo ngoan, ngày mai nghĩa mẫu sẽ bánh táo hạch đào đến thăm con, ?”