PHẢN DIỆN THẤT TÌNH VÀ CÔ EM GÁI TRỜI ĐÁNH - Chương 6

Cập nhật lúc: 2025-04-28 14:07:00
Lượt xem: 427

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

16.

Trên chiếc giường rộng mười mét vuông của Tổng Lục, phồng lên một cục to.

Tôi và Lục Trọng Vũ mỗi người nằm một bên, vừa vỗ lưng anh tôi vừa an ủi: “Anh à, nghĩ thoáng chút đi được không? Dù sao người ta cũng có bầu rồi.”

Anh tôi khựng lại một giây, sau đó khóc còn to hơn.

Tôi vội vàng lục lọi đầu óc: “Dù anh bỏ lỡ một đóa hoa, nhưng cả cánh đồng hoa vẫn đang chờ anh kìa!”

Vừa nói xong tôi mới sực nhớ: “Ê giờ là mùa đông, làm gì có cánh đồng hoa nào.”

Anh tôi: “……”

Dương Tiểu An- 小安 (Dương Yến)
Vui lòng không reup dưới mọi hình thức!

Suy nghĩ hồi lâu, tôi lại định mở miệng, liền bị Lục Trọng Vũ nắm tay kéo lại: “Để anh ấy yên tĩnh một lúc đi.”

Thế là tôi và cậu ấy nằm ngửa ra, cùng ngẩn người nhìn trần nhà.

Nhìn nhìn một hồi thì ngủ luôn.

Lúc tỉnh dậy, trán bị thứ gì đó chích vào, ngứa ngáy khó chịu.

Ngẩng đầu nhìn, phát hiện đó là râu của anh tôi.

Anh đang ôm tôi bằng một tay, tay còn lại choàng lấy Lục Trọng Vũ.

Hai người vẫn chưa tỉnh, ngủ say như chết.

Tôi lại rúc vào lòng anh ấy.

Đột nhiên phát hiện, khóe mắt anh tôi không biết từ bao giờ đã có nếp nhăn mảnh mảnh.

A…

Anh tôi mới 28 tuổi thôi mà đã có dấu hiệu già rồi.

Nhưng nhìn chung vẫn rất đẹp trai.

Hàng mi vừa dài vừa cong, xương chân mày cao sâu đầy đường nét.

Y như Kim Thành Vũ!

Quay sang nhìn, phát hiện em trai tôi cũng đẹp không kém.

Da trắng như phát sáng.

Hài lòng.

Quả thật là bữa tiệc dành cho thị giác.

Sau này tìm bạn trai nhất định phải dựa theo tiêu chuẩn của hai người này!

17.

Đây đã là lần thứ ba tôi thấy anh tôi ngồi một mình trên sân thượng.

Trời đêm mát lạnh không khí trong lành.

Anh tôi ngồi trong màn đêm vô tận, hết điếu này đến điếu khác, tàn thuốc đỏ lập lòe, làn khói mờ quấn quanh bóng lưng to lớn nhưng lẻ loi của anh.

Tôi sợ có ngày anh thật sự nghĩ quẩn mà nhảy xuống, bèn kéo Lục Trọng Vũ lại, thì thầm bàn kế: “Bây giờ anh em ngoài tiền thì chỉ còn lại hai đứa mình.”

“Có khi dạo này tụi mình để anh ấy rảnh quá, khiến anh ấy tưởng tụi mình không cần ảnh nữa.”

“Mà nếu ảnh thấy tụi mình không cần ảnh thật, thì chắc chắn sẽ không do dự mà nhảy luôn.”

“Nên là…”

Hôm sau, tôi cố ý đi gây chuyện, tìm người đ á n h nhau.

Lúc anh tôi bị giáo vụ gọi đến văn phòng, tôi đang ngồi đó, mũi dán miếng urgo, cúi đầu lí nhí ngó anh ấy.

Quả nhiên, anh vừa nhìn thấy tôi là cau mày.

Tôi nhắm tịt mắt, thầm cầu nguyện đừng chửi nặng quá.

Ai ngờ: “Đứa nào dám đ á n h em gái ngoan của tôi thành thế này?”

Ánh mắt anh sắc lạnh lướt một vòng trên mặt bàn.

Tôi suýt không tin nổi mình nghe thấy gì, ngẩng phắt đầu lên nhìn anh.

Hiệu trưởng lau mồ hôi trán: “Ha ha có khi nào là em gái cậu đ á n h người ta không?”

“Làm gì có.”

Anh tôi nhíu mày, nghiêm mặt nói: “Từ nhỏ đến lớn nó hiền lành, đến con kiến cũng không dám đạp c h ế t.”

Anh trai yêu dấu của tôi ơi, cảm động khóc c h ế t mất.

“Anh đẹp trai quá đi!”

Tôi lập tức mắt lấp lánh sao.

Anh tôi thoáng khựng lại một giây, giơ mày cười đắc ý: “Cũng tàm tạm.”

Giây tiếp theo, nụ cười tắt ngóm.

Vì đội trưởng bảo vệ bật lại đoạn camera.

Hình ảnh rõ nét từng giây là tôi chủ động tung cú đá vào chân đối phương trước.

Tất nhiên, tất cả là diễn kịch tôi thuê người dàn dựng.

Vết thương trên mũi là do lúc diễn quá nhập tâm, ngã xuống đất va trúng cành cây bị trầy da.

Chuyện này tuyệt đối không thể để anh tôi biết!

Tôi vội vàng cúi đầu, ra vẻ hối lỗi: “Xin lỗi, anh à…”

Ai ngờ anh tôi không tức, mà còn tua lại đoạn đó một lần nữa, gật gù khen: “Con bé này đừng nói, cú đá đó ngầu thật.”

Hiệu trưởng: “……”

Tôi: “……”

Anh tôi lúc này mới nhận ra, gãi đầu ngượng ngùng: “À… xin lỗi ông vì hiểu lầm lúc nãy.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/phan-dien-that-tinh-va-co-em-gai-troi-danh/chuong-6.html.]

Hiệu trưởng vội cười xòa: “Học sinh với nhau đã hòa giải rồi, không có gì to tát, làm phiền Tổng Lục đến đây rồi, vất vả quá.”

Anh tôi khoát tay: “Thế thì tôi tài trợ thêm hai tòa nhà dạy học cho khoa mình nhé.”

Hiệu trưởng: “!”

Suýt chút nữa quỳ xuống gọi là ân nhân tái sinh.

“Cảm ơn Tổng Lục!”

Vừa ra khỏi văn phòng, tôi đã ôm chặt cánh tay anh:

“Anh à, vẫn là anh lợi hại nhất, đến một cái là mọi chuyện đâu vào đấy. Anh biết mà, em không sống nổi thiếu anh đâu!”

Anh khẽ cười, đưa tay vuốt tóc tôi: “Nhóc con, lần sau an phận chút đi.”

Tôi gật đầu liên tục.

Nhưng trong lòng thì hoàn toàn ngược lại: “An phận là điều không thể.”

Hôm sau, tôi lại gọi bạn học cùng khoa đầu vàng tới: “Này.”

Cậu ta quay đầu lại.

Cơ bắp cuồn cuộn, mặt mũi dữ dằn.

Tôi rùng mình: “Haha bạn tóc vàng, cậu có muốn làm thêm không?”

Cậu ta cau mày.

Tôi sợ quá vội xua tay: “Thôi không có gì đâu.”

Không ngờ, chưa nói dứt câu, người trước mặt đã bặm môi, mắt rưng rưng, giơ nắm đ.ấ.m to như cái bánh bao lên che mắt, nghẹn ngào: “Hu hu, có thể đừng gọi tôi là tóc vàng không màu tóc tôi là tự nhiên mà.”

Tôi ngơ ngác: “Cậu là lai à?”

Mà nhìn cũng không giống lắm.

Cậu ta gật đầu: “Lai giữa Hà Bắc và Thiên Tân.”

Tôi: “……”

Thôi kệ cậu Bắc hay Nam, chỉ cần chịu giúp tôi là được.

Tối đó, anh tôi ngồi càng sát mép sân thượng hơn một chút.

Tôi cũng hiểu.

Vì dù ngồi xa thì vẫn nghe thấy tiếng cười hạnh phúc lẫn tiếng xích đu của cặp nam nữ chính bên biệt thự đối diện.

Cay lòng.

Thấy anh tôi như sắp rơi nước mắt, tôi bèn mạnh dạn dắt tóc vàng lên sân thượng.

“Anh ơi! Em có bạn trai rồi nè!”

Tôi vĩnh viễn không quên được ánh mắt anh nhìn hai đứa tôi từ mờ mịt đến kinh hoàng rồi phẫn nộ, cuối cùng là tức giận đến nỗi mắt đỏ rực.

“Lục Trọng Tuyết!”

Anh lập tức nhảy từ sân thượng xuống, chưa kịp xỏ giày.

Tôi thấy không ổn, vội kéo tóc vàng chạy.

Tóc vàng vừa chạy vừa hoang mang: “Sao cậu không bảo trước là có nguy cơ mất mạng?”

Tôi: “Tôi tăng tiền! Chạy lẹ lên! Đừng để anh tôi bắt được!”

Kết cục vẫn bị bắt.

Tóc vàng chạy nhanh hơn, thoát ra trước.

Tôi chậm một bước, trơ mắt nhìn cánh cổng đóng sập trước mặt.

Anh tôi từ trong bóng tối đi tới, ánh mắt âm u, cười lạnh: “Biết chọn ghê nhỉ, chọn đứa chạy lẹ đến nỗi bỏ cả bạn gái lại.”

Tôi sợ đến run lập cập, đưa tay đẩy vai anh: “Anh ơi em sai rồi.”

Anh không nói gì.

Đôi mắt tối đen, sâu thẳm như hồ nước lạnh.

Tôi chưa bao giờ thấy anh như vậy.

Tôi hối hận đến mức muốn khóc.

Anh thấy tôi sắp khuỵu xuống, mới chịu lùi lại một bước.

Tay thì giơ cao.

Xong đời, bị tát mất.

Tôi nhắm mắt lại chờ bị đánh.

Thế nhưng giây tiếp theo, gió nhẹ lướt sau lưng, tôi bị người ta ôm chặt vào lòng.

Đồng thời.

“Bốp!” 

Một tiếng giòn tan.

Người đang ôm tôi run lên.

Tôi hoảng hốt ngẩng đầu thấy mình đang trong vòng tay của Lục Trọng Vũ.

Ngẩng đầu là có thể chạm vào chiếc cằm siết chặt của cậu ấy.

Lúc này, cậu ấy không nhắm mắt, cũng không trốn tránh, chỉ điềm nhiên đối mặt với anh tôi.

Anh tôi sững người, vứt cây chổi gà đi, cuống quýt chạy tới: “Lục Trọng Vũ, cậu làm cái gì vậy?”

Lục Trọng Vũ vẫn ôm tôi không buông.

Tôi nép chặt vào n.g.ự.c cậu ấy, chia sẻ hơi ấm và nhịp tim.

“Anh à, tờ phiếu siêu âm đó là giả.”

“Là em in giúp chị ấy.”

Tay anh tôi đang băng vết thương chợt khựng lại.

Loading...