17.
Lúc tỉnh lại, ta phát hiện mình đã trở về Thiên giới.
Tận chân trời là từng tia lôi điện tím ngắt gào rú, nơi này chính là chiến trường xưa của trận đại chiến giữa Thần và Ma — Đoạn Vân Nhai.
Ta bị trói chặt hai tay, đứng bên mép vực. Phía đối diện là ba kẻ: Trạch Việt, Thanh Chi, và Gà Tinh.
editor: bemeobosua
Trên người Trạch Việt, dấu vết bị lôi kiếp thiêu đốt vẫn chưa tan; cổ Thanh Chi đã gãy, vậy mà nàng ta vẫn sống lay lắt trong một tư thế quái dị.
Nàng ta gào lên với Trạch Việt:
“Lấy tiên cốt của ả mau! Ta sắp không trụ nổi nữa rồi!”
Trạch Việt chau mày nhìn ta, rút ra một lưỡi d.a.o sáng loáng.
“Phạn Âm, đừng trách ta.”
Ta nhìn theo luồng kim quang từ thân thể mình bay về phía Nam, lại nhìn Trạch Việt mà nở nụ cười khiêu khích:
“Vậy thì ngươi lấy thử xem?”
Dao bén rạch qua da thịt, ta lại chẳng thấy đau.
Ta chỉ chăm chú thưởng thức gương mặt của Trạch Việt, từ tự tin, chuyển sang ngơ ngác, rồi dần kinh hoàng.
Ta bật cười thành tiếng.
Giấc mộng dai dẳng quấn lấy ta rốt cuộc đã thay đổi.
Ta là Phạn Âm thượng tiên, đời nào cam tâm làm nền cho kẻ khác?
Thanh Chi mắt đỏ rực, điên loạn hét lớn:
“Tiên cốt đâu? Lưu Ly tiên cốt đâu rồi?!”
Sắc mặt Trạch Việt tối sầm như đáy nồi. Hắn nắm lấy cổ tay ta, dò xét mạch tượng.
Phát hiện ra điều gì đó, hắn nghiến răng, gần như muốn bóp gãy xương ta:
“Phạn Âm! Ngươi…”
Ta cười ha hả:
“Thế nào? Thượng thần Trạch Việt, còn lấy nổi tiên cốt không?”
“Vì sao? Phạn Âm, nói cho ta biết tại sao!”
Nhìn Trạch Việt điên cuồng gào thét, ta lại muốn hỏi ngược:
“Vì sao?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/phan-am/chuong-17.html.]
Trước khi mộng cảnh kia xuất hiện, ta cũng từng thật lòng với hắn.
Thế nhưng vì sao, hắn lại trở nên tàn nhẫn như thế này?
Trạch Việt trầm mặc một lúc, giơ hai ngón tay cái và trỏ lên, ra hiệu một khoảng cách:
“Chỉ một chút nữa thôi… chỉ thiếu một chút xíu, ta đã là Đế Quân.”
“Hơn trăm năm trước, ta thua kém Ngôn Triệt. Nay hắn đã ngủ sâu nhiều năm, vậy mà ta vẫn chỉ là người đứng dưới Đế Quân! Ngươi bảo ta sao có thể cam tâm?”
Ta tức đến mức muốn cười:
“Thiếu một chút? Ai đo cho ngươi cái khoảng cách đó vậy? Người ta khen ngươi hai câu ‘Đệ nhất nhân dưới Đế Quân’ là ngươi tin thật à? Ngươi còn kém xa lắm!”
“Chỉ riêng cái tâm vì thiên hạ thương sinh, Đế Quân Ngôn Triệt đã bỏ xa ngươi tám trăm dặm!”
Lúc này, không khí bỗng trở nên nặng nề, dính nhớp đến rợn người, ta và Trạch Việt đồng thời nhận ra điều khác thường.
Chỉ thấy gương mặt Thanh Chi vặn vẹo điê.n loạn, đã hoàn toàn mất kiểm soát.
“Ta tính toán trăm năm, không tiếc tế mạng sống, mới có thể hóa thành hình dạng này mà tiến vào Tiên giới.”
“Giờ Lưu Ly tiên cốt không còn, ta biết tu thân thể Bất Tử bằng cách nào đây?!”
“Ta không thể ch.ết một mình! Phải kéo cả thiên hạ c.hết cùng ta!”
Dứt lời, nàng túm lấy Gà Tinh, há mồm cắn xuống, cả con yêu hóa thành làn sương đen dày đặc, nhập thẳng vào thân thể nàng.
Trạch Việt tái mặt, hoảng hốt:
“Thanh Chi, ngươi…”
Thanh Chi cười đ.iên dại, ngắt lời:
“Thanh Chi là ai? Ta là ác niệm của Ma Tôn Trọng Hoàng!”
“Ngày đó Trọng Hoàng bị Ngôn Triệt đánh chế.t, ta nhân cơ hội thoát xác, cắn hắn một ngụm, kéo theo nửa thần hồn của hắn, khiến hắn ngủ sâu cho đến bây giờ!”
“Còn ngươi, Trạch Việt, ngươi tưởng ta không biết ngươi lợi dụng ta để mê hoặc lòng người à? Nhưng ta cũng đâu có khác gì, lợi dụng ngươi để đoạt lấy tiên cốt Lưu Ly!”
“Giờ tiên cốt không còn, vậy thì cùng nhau ch.ết đi cho xong!”
Nói rồi, Thanh Chi nhảy xuống Đoạn Vân Nhai, lấy ác niệm của Ma Tôn Trọng Hoàng làm dẫn, muốn phá vỡ phong ấn Ma tộc.
Tia điện nơi chân trời càng đánh dữ dội, gào thét như dã thú. Ta không hiểu lấy đâu ra sức, lại có thể vùng thoát khỏi trói buộc.
Ta xông lên, tát cho Trạch Việt một bạt tai:
“Ngươi đúng là đồ ngu bị tâm ma mê hoặc! Còn không mau ngăn nàng ta lại!”
Nói rồi ta cũng nhảy xuống theo. Nhưng… rốt cuộc vẫn chậm một bước.
Giữa bầu trời sấm sét chớp giật — ầm!
Trời, rách rồi.