Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Phạn Âm - Chương 16

Cập nhật lúc: 2025-06-15 08:35:57
Lượt xem: 23

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/qXel6Vjon

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

16.

Hôm sau, chỉ có Trạch Việt quay về một mình, còn Thanh Chi và Khê Nguyên thì hoàn toàn bặt vô âm tín.

Ta và Bùi Niệm đưa mắt nhìn nhau, trong ánh mắt cả hai đều hiện rõ vẻ nặng nề.

Ba người chúng ta lập tức lên đường đến thẳng động phủ của yêu tinh gà.

Động sâu tối tăm, mùi m.á.u tanh tràn ngập trong không khí, dính nhớp đến mức khiến người ta sởn gai ốc.

Bỗng nhiên, một làn hắc vụ từ sâu trong động ào ra, chỉ trong chớp mắt, ta đã bị tách khỏi hai người kia.

Ta bước đi một mình trong bóng tối, thì sau lưng đột ngột vang lên tiếng xé gió.

Một lưỡi d.a.o nhắm thẳng ta bổ tới, nhưng bị cản lại bởi bóng ảo của một cây cổ cầm xuất hiện phía sau, tiếng cầm ngân vang khẽ vọng.

Kẻ đánh lén thấy không trúng liền định rút lui, ta khẽ vung tay, vô số dây đàn từ hư không quét ra, kéo hắn khỏi lớp hắc vụ.

Kẻ đó… chính là Thanh Chi.

Ta giơ tay bóp lấy cổ nàng ta, lạnh lùng thốt: “Quả nhiên tu vi chẳng ra gì.”

Ngón tay vừa định siết chặt, thì Thanh Chi rú lên hoảng hốt: “Ngươi còn không ra đi!”

Lớp hắc vụ tan ra một mảng, gà yêu đầu gà thân người hiện hình, dưới chân nó là Bùi Niệm và Khê Nguyên đang bất tỉnh.

Gà yêu gào to: “Thả nàng ta ra, bằng không hai kẻ này mất mạng!”

Chúng rõ ràng là một phe. Rốt cuộc là chuyện gì đang diễn ra?

Ta nhếch môi cười lạnh: “Đừng xem thường ta.”

Dứt lời, ta vung tay, một tiếng chuông phá cấm chấn động vang lên.

editor: bemeobosua

Đồng thời ta quát lớn: “Bùi Niệm!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/phan-am/chuong-16.html.]

Ngay khoảnh khắc đó, Khê Nguyên bị tiếng chuông đánh tỉnh.

Còn Bùi Niệm, ánh mắt sáng rực, hiển nhiên từ đầu đến cuối chưa từng hôn mê.

Chỉ thấy hắn rút kiếm, nhắm thẳng gà yêu đ.â.m tới, một kiếm c.h.é.m đứt cánh của nó.

Ta cũng không rảnh rỗi, tay siết càng lúc càng mạnh, Thanh Chi sắp không thở nổi.

Đúng lúc ấy, một ngọn thương dài đ.â.m thẳng về phía ta, nhưng ta đã sớm đề phòng, nghiêng người tránh thoát.

Trạch Việt bước ra từ trong bóng tối, ánh mắt thâm sâu: “Ngươi không hề ngạc nhiên. Nhận ra từ khi nào?”

Ta cười nhạt: “Ngay lúc ngươi quay về một mình.”

Trạch Việt triệu hồi pháp tướng Chiến Thần, khí thế ngút trời, ta căn bản không thể kháng cự lâu dài.

Trước khi vào động, ta đã bóp nát tín vật cầu cứu, chỉ mong viện binh đến kịp.

Nhưng so với Chiến Thần, ta vẫn kém một bậc, cuối cùng bị đánh trúng, ngã xuống đất.

Bùi Niệm sau khi hạ được gà yêu liền vội chạy đến bên ta.

Thấy Trạch Việt vung thương định đ.â.m xuống, hắn lập tức hét lớn: “Dừng tay!”

Không ngờ Trạch Việt thực sự đứng khựng lại, như thể bị trói chặt tại chỗ. Hai người cứ thế đối đầu, giằng co căng thẳng.

Cuối cùng, thân thể phàm tục của Bùi Niệm không chịu nổi, há miệng phun ra một ngụm m.áu tươi.

Trạch Việt kinh hoảng lẫn phẫn nộ, như rơi vào mê sảng: “Đây là Đế Ngôn Lệnh? Là ngươi? Là ngươi! Ngươi sao vẫn chưa ch.ết?!”

Hắn gào lên rồi ném mạnh cây thương trong tay về phía Bùi Niệm.

Tim ta chợt thắt lại, không kịp suy nghĩ, lập tức bóp nát lá phù trong tay: “Phù Tru Tiên Lôi!”

Lá phù này chỉ diệt tiên, không đả thương người.

Sấm sét bổ xuống, ta tự nhiên cũng không tránh được.

Ngay khoảnh khắc ý thức mờ đi, ta mơ hồ thấy Bùi Niệm đang thổ huyết, từ mi tâm nứt ra một luồng kim quang, bay thẳng về phía ta.

Loading...