Phải Mặt Dày Lên - Phần 4
Cập nhật lúc: 2025-11-24 13:05:43
Lượt xem: 17
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
15.
đổ xuống giường tiếp tục ngủ: “Anh sofa.”
“Vâng.” Tổng tài lật chăn lên, chui cạnh .
: “…”
“Vợ thích cũng .” Anh rúc gần, giọng nhẹ đến mềm cả tim: “Chỉ cần ở bên em là thấy đủ .”
“Vì để vợ thích , đổi nhiều lắm. Ngay cả công ty cũng theo đúng chuyên ngành của em mà lập.”
“Anh thấy em tiềm năng, nên mới nghiêm khắc. Không khác em.”
kinh ngạc cảm động.
Anh thêm: “Chỉ là đôi lúc khó nhịn lắm. Như em mặc váy đỏ lưng trần dự tiệc, khó chịu cả tối.”
Rồi cả dán tới, chui lòng , cọ qua cọ : “Giờ cũng .”
mới hiểu cái “khó chịu” của là gì… mặt nóng bừng.
Tổng tài ấm ức: “Muốn chuyện công việc để phân tâm thôi.”
Tự nhiên nhớ điều gì: “Đừng là… nào cũng lôi bàn chuyện học hành, công việc… cũng vì…”
“Em mặc áo hai dây nhỏ xíu, còn ôm sát như . Anh mới hai mươi tuổi, chịu nổi.”
“Chịu nổi thì chuyện công việc để cố nhịn?”
“Ừ… gồng đó.”
“Anh ngốc ? Gồng nhiều hư đó!”
“Thật hả?”
lo thật: “Không hư chứ?”
“Không nữa, thử nào. Anh .” Tổng tài kéo tay , khẽ bên tai: “Vợ… là em…”
: !
Trong căn phòng yên tĩnh.
Anh quấn lấy , hôn hít c.ắ.n mổ, tê dại như dòng điện chạy qua.
May mà… hư.
Nhìn ôm , dụi tới dụi lui, miệng thì “thích vợ, thích lắm lắm”… Một cảm giác bất thường thoáng qua đáy lòng.
nhanh chóng tình cảm mềm mại của lấp đầy.
16.
Chúng ngủ dậy bệnh viện.
Tổng tài truyền dịch xong, ngủ một giấc. Khi tỉnh , trạng thái khá hơn nhiều.
“Không bảo cô đừng đến nữa ? Sao còn ở đây?”
Ánh mắt lạnh như băng, chẳng còn chút dịu dàng tối qua.
quen : “Vậy… nhé?”
Tổng tài hỏi: “Tối qua cô ? Trông sắc mặt cô kém.”
Ánh mắt dừng ở cổ .
Sắc mặt lập tức trầm xuống: “Cô là thư ký của , đại diện cho hình ảnh của và công ty. Làm ơn lúc nào cũng chú ý ngoại hình cho chuyên nghiệp! Đi chỉnh trang ngay.”
ngơ ngác.
Cho đến khi nhà vệ sinh gương… mới thấy cổ chi chít dấu hồng mờ ám.
Cảnh tượng “song điệp giao cổ” tối qua lập tức hiện về.
đỏ bừng cả mặt.
Vội kéo cao cổ áo che kín mít.
Vừa mở cửa , đẩy trở . Lưng ép mạnh tường lạnh buốt.
Nụ hôn loạn như bão táp đ.á.n.h xuống. càng né, càng hôn dữ dội. Cằm bóp giữ, cổ truyền đến cảm giác tê dại nóng ran.
Chiếm hữu điên cuồng bùng phát.
“Giang Niệm… cầu xin em… đừng kích như …”
Anh vùi đầu vai , thở dốc đầy đau đớn.
mất một lúc mới phản ứng kịp: “Đừng ăn giấm lung tung. Dấu hôn cũng là tối qua đấy.”
17.
Sau đó cả hai đều im lặng.
Tổng tài trầm mặc lâu : “Cô .”
đá thẳng một câu: “Anh vẫn thích , đúng ?”
Tổng tài vẫn cứng miệng: “Không. phát bệnh. Cô đừng để ý.”
tức lộn ruột, bỏ .
Cả ngày tin .
hỏi lén cô y tá mới . Tổng tài tự dùng dây trói của khoa tâm thần. Dù phát bệnh cũng thể liên hệ với .
Tự dưng thấy xót.
Đêm khuya lén phòng bệnh thăm .
Trong phòng tối om.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/phai-mat-day-len/phan-4.html.]
Đôi mắt mở trừng như chuông đồng: “Vợ ơi! Cuối cùng em cũng đến! Cứu với! Cái thằng điên nào trói !”
nhất thời phân biệt nổi ai mới là điên.
Vừa cởi dây trói, mềm oặt ôm lấy .
“Vợ ơi, tay siết bầm hết … đau quá…”
“ xoa cho !” kéo tay áo lên.
Cơ bắp cuồn cuộn, gân nổi đầy… là cố tình gồng cho dáng.
cạn lời: “Bầm chỗ nào? Cậu diễn quá đấy.”
“Vợ lo cho , vui quá~” Tổng tài như đứa ngốc.
nhịn hỏi: “Anh thích như thế, còn lạnh nhạt với ?”
“Không …” Anh cố nhớ , mặt nhăn nhó: “Anh cũng khổ sở lắm… mâu thuẫn…”
“Là vì hận ?” hỏi gấp.
Tổng tài ôm đầu đau đớn: “Không… … hận…”
dám ép nữa.
Dỗ ngủ.
Tổng tài chóng mặt dữ dội, nắm c.h.ặ.t t.a.y : “Vợ… ngủ cùng…”
miệng thì đồng ý, nhưng đợi ngủ thì qua sofa tạm cả đêm.
18.
Sáng hôm tỉnh dậy… ở giường, trong vòng tay tổng tài.
ánh mắt bình tĩnh của lạnh sống lưng:
“Tổng… Tổng giám đốc Kỷ?”
Anh mở miệng gọi : “Vợ.”
Thén kìu cả nhà đã đọc truyện từ nhà dịch Cẩm Mộ Mạt Đào, bấm theo dõi mình để nhận được tbao triện mới nhe :333
Giọng cứng.
nhẹ nhõm: “Đỡ chóng mặt ?”
Anh do dự mím môi: “Vẫn… choáng.”
“Bác sĩ t.h.u.ố.c tác dụng phụ gây choáng mà.”
“Khó chịu quá… vợ ơi…” Tổng tài run run, trông đáng thương vô cùng.
Lại giở trò đòi hôn?
bất lực cúi xuống hôn nhẹ một cái: “Như thấy đỡ hơn ?”
Anh hôn đến nhướng mày, ánh mắt lóe lên tia đắc ý: “Không đủ.”
Rồi kéo gáy xuống, cạy môi, hôn sâu đến tê dại.
Hôn xong mới thả : “Anh… đỡ nhiều , cảm ơn vợ.”
hôn đến mơ màng, môi vẫn tê tê.
Lại cảm ơn? Chắc bệnh sắp khỏi nên dần hành xử bình thường trở ?
19.
Tổng tài hồi phục càng lúc càng , bình thường, còn việc . Chỉ là… phát bệnh càng lúc càng thường xuyên.
Chuyển mode “vợ – thư ký” mượt như đổi kênh.
Vừa còn nâng ly xã giao: “Thư ký Giang, đưa danh cho Tổng Vương.”
Ngay giây ghé sát tai thì thầm: “Vợ ơi, khó chịu…”
vội dỗ: “Mười giờ là xong, ráng chút, ngoan.”
Anh tiếp khách, lén bàn, gãi lòng bàn tay , vẽ vòng tròn… nóng c.h.ế.t.
chịu nổi.
Tìm bác sĩ hỏi: “Đã hai tuần mà khỏi? Kiểm tra gì cũng bình thường.”
Bác sĩ lau mồ hôi: “Ờ… lẽ… là tâm lý… để chút di chứng…”
học y, hiểu.
Đập đầu để … di chứng tâm lý?
mở video tổng tài lúc “ngốc” xem :
“Yêu vợ ?”
“Yêu!”
“Hôn cái.”
“MUA~”
Ngốc đến tràn màn hình.
“Vợ~”
Tổng tài ôm từ phía . Khóe môi cong cong, ánh mắt nửa trêu nửa tà, mà hồn vía bay.
Thấy mặt , liền bộ đáng thương: “Hôm nay mệt quá… vợ ôm cái~”
đột nhiên hiểu gì đó: “Anh ơi, tối đến nhà em ? Em chuyện… nóng lòng với .”
Ánh mắt tối sầm , sâu thấy đáy.
Một giây … đổi thành nụ ngây thơ: “Được mà, vợ~”