PHẢI! CHÍNH TÔI ĐÃ ĂN THỊT NÓ! - Chương 8

Cập nhật lúc: 2025-12-03 12:51:24
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Căn nhà im ắng đến mức thể thấy nhịp tim đập dồn dập. Không còn ánh đèn chập chờn, chỉ bóng tối dày đặc bao trùm thứ. lùi về phía cầu thang, tay run cầm thanh gỗ.

, nó xuất hiện cầu thang. Thay đó, thấy một âm thanh kỳ quái: tiếng cào xước, rít lên từ sàn gỗ.

“Từ từ thôi… đừng vội chạy…” giọng nó vang lên từ nhà. Ngay lúc đó, tấm sàn gỗ mặt bỗng lún xuống, hé lộ một lối hầm tối đen.

c.h.ế.t lặng. Căn nhà … còn giấu nhiều hơn tưởng.

1. Lối hầm kinh hoàng

bước xuống, mỗi bước chân vang vọng như trong quan tài. Tường hầm lạnh lẽo, mùi mốc trộn với mùi… máu. Trên sàn, những vết rỉ sắt và mảnh thủy tinh nhỏ rải rác.

Bên , thấy những thứ khiến lạnh sống lưng: bình thủy tinh đựng các bộ phận cơ thể nhỏ, nhật ký cũ bỏ quên, và những mảnh ảnh gia đình rách nát. Một phần của nó… dường như chính là thứ “cha nấu” đây.

Một dòng chữ nguệch ngoạc tường khiến run bắn:

“Ai dám bước xuống… sẽ là bữa tối tiếp theo.”

Và tiếng của nó vang lên, từ đó bóng tối:

“Anh xuống… . Giờ em sẽ cho thấy sự thật.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/phai-chinh-toi-da-an-thit-no/chuong-8.html.]

2. Hé lộ bí mật gia đình

Giữa lối hầm, tìm thấy một cuốn sổ khác, dày cộm, nhật ký cha để bàn. Những dòng chữ run rẩy nhưng rõ ràng:

“Nó… còn là con . vẫn là m.á.u mủ của gia đình. giữ nó sống, nhưng đồng thời… dạy nó ăn uống… đúng mục tiêu. Thằng lớn sống.”

nuốt khô cổ họng. Tất cả những gì cha đều để bảo vệ , nhưng đồng thời, cha biến thứ quái dị thành một cỗ máy săn mồi, phân biệt con trai lớn để lựa chọn bữa ăn đầu tiên.

Những tấm ảnh cũ dán tường hầm tiết lộ thêm: khuôn mặt đứa bé từng là em trai , nhưng theo thời gian, dường như một phần con xóa nhòa, bằng thứ gì đó khác.

3. Nó xuất hiện từ bóng tối

Từ phía cuối hầm, đôi mắt xanh lóe lên. Nó chạy, nhảy, chỉ đó, bóng đen kéo dài như ngọn lửa xanh rực:

“Anh… xuống còn chỗ chạy nữa.”

cảm nhận thở lạnh lẽo, mùi thịt cháy và máu… mùi của gia đình. Nó chỉ đói – nó hiểu rõ , hiểu rõ cách suy nghĩ, hiểu rõ căn nhà và cả lối hầm mà cha giấu.

nuốt nước bọt, cố giữ bình tĩnh, tay vẫn siết chặt thanh gỗ. Giờ còn cửa thoát, còn lối trốn… chỉ một cách duy nhất: đối mặt.

“Em… sẽ ăn ,” , giọng run nhưng cứng rắn.

Nó im lặng, đôi mắt sáng rực như chuẩn lao tới. Và trong khoảnh khắc , : cuộc chiến thật sự bắt đầu, và bí mật sàn nhà chỉ là phần nổi của tảng băng bạo tàn.

Loading...