dừng một nhịp, tim đập thình thịch, mồ hôi lạnh trộn m.á.u khô mặt. Đứa bé đó, nụ méo mó, đôi mắt xanh sáng rực như đèn báo nguy trong đêm.
“Anh… mệt ?” giọng nó vang lên, nhẹ nhàng nhưng sắc như d.a.o cạo.
1. Hé lộ quá khứ
lấy chút bình tĩnh, lục tìm nhật ký cha nữa. Trang cũ, mực nhòe:
“Nó… con nữa. thử cách: nhốt, bỏ đói, dạy nó… nhưng bản năng vẫn mạnh hơn. Thịt… máu… gia đình… nó cần.”
Một dòng khác run rẩy như thể cha trong cơn tuyệt vọng:
“ cố bảo vệ thằng lớn… nhưng cũng dám g.i.ế.c hẳn nó. nấu một phần… cho thằng lớn ăn… để nó chọn.”
Tim thắt . Mọi thứ… thứ cha đều để bảo vệ … và cũng để… giữ thứ quái dị sống sót.
chợt hiểu: nó chỉ đói khát… mà còn hiểu rõ cấu trúc gia đình, “ai là thằng lớn” để săn mồi .
2. Nó bắt đầu săn đuổi
cố chạy hành lang, nhưng căn nhà như biến thành mê cung. Mọi cửa đều khóa, ánh sáng đèn nhấp nháy khiến bóng nó giãn , co , biến hình trong mắt .
Tiếng chân:
cộp… cộp… cộp…
Nhịp đều, gấp gáp nhưng luôn tiến về phía . vấp ngã thứ hai, cảm giác như cả sàn gỗ đều nuốt xuống. Nó cầu thang, đầu nghiêng, nụ rộng đến mức da mặt như sắp rách.
“Anh… nhớ … ăn em…”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/phai-chinh-toi-da-an-thit-no/chuong-7.html.]
hét lên, lùi , va tủ quần áo. Cánh cửa bật , hé lộ một căn phòng nhỏ đầy những thứ ghê rợn: sổ nhật ký cũ, bình thủy tinh chứa m.á.u đông khô, những mảnh quần áo rách nát… và vài bức ảnh gia đình, nơi khuôn mặt của nó biến dạng dần theo thời gian.
nhận : cha … từng thử cứu nó, nhưng đồng thời cũng… huấn luyện thứ quái dị để tồn tại.
3. Cuộc đối mặt
Nó bước phòng, đôi mắt sáng như lửa, tay đưa . chộp một thanh gỗ, lúng túng lên, nhưng trong mắt nó, chỉ là con mồi.
“Anh thoát … Thằng lớn… giờ là của em.”
lùi, đẩy ghế, dùng hết sức chống , nhưng lực nó nhẹ nhưng áp đảo. nhận sự thật ghê rợn: nó quá mạnh, quá nhanh, và hiểu từng bước di chuyển của .
, một tia sáng lóe lên trong đầu: cha để nhật ký chỉ để kể sự thật, mà còn để chỉ cách đối phó.
Một dòng kỹ:
“Nếu nó tìm thằng lớn… đừng chạy. Đối mặt… giữ vững… tìm cách nhốt , như ngày đầu.”
hít một sâu, tay siết chặt thanh gỗ, mắt chạm mắt với nó. Nỗi sợ biến thành quyết tâm. đối mặt. Nếu , sẽ còn là thằng lớn… mà chỉ là bữa tối tiếp theo.
Nó bước tới, từng bước chắc nịch, miệng vẫn cong nụ hồn.
“Anh… sợ ?”
đáp, giọng run nhưng cứng rắn:
“Em sẽ ăn .”
Một giây im lặng. Và căn phòng… như nín thở.
chuẩn … đối mặt với thứ quái dị mà đây từng là em trai .