lùi , lồng n.g.ự.c đập thình thịch. Đèn chớp tắt hắt lên khuôn mặt trẻ con nhưng còn là trẻ con – đôi mắt xanh lục sáng rực, phản chiếu cơn đói và sự hả hê đáng sợ.
“Anh… thật sự… định chạy ?” nó cất giọng nhẹ như rót mật, nhưng từng âm thanh như mũi d.a.o xuyên thẳng tai .
trả lời. Chỉ chạy. Chạy mà đang .
1. Nhà như mê cung
Mỗi bước chân vang lên chói tai sàn gỗ cũ. lao phòng nọ, mở cửa , nhưng cánh cửa đều khóa từ bên ngoài. Cửa sổ? Khung sắt chắc chắn, một khe hở.
Nó theo . Tiếng chân nhỏ nhưng chắc nịch:
cộp… cộp… cộp…
Và tiếng , âm thanh ngây thơ nhưng ghê rợn đến mức da nổi gai:
“Chạy … chạy … để em bắt.”
Mỗi khi , nó chỉ đó, như một bóng ma, đầu nghiêng, nụ méo mó khiến tim lạnh ngắt.
2. Bí mật gia đình hé lộ
va bàn học, thấy cuốn nhật ký cha để hờ. Tim trào lên nỗi sợ tột cùng, nhưng . Lật những trang cuối, thấy dòng chữ run rẩy:
“Nó… còn là con . Khi nhận , thử giấu. m.á.u thịt… m.á.u thịt kêu gọi . nỡ… nhưng bảo vệ thằng lớn.”
Và một tấm hình nhỏ xé rách một góc – một bé, mắt long lanh, nụ ngây thơ… nhưng vết m.á.u khô ở khóe miệng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/phai-chinh-toi-da-an-thit-no/chuong-6.html.]
nuốt khô cổ họng. “Nó… … em trai … mà là… gì?”
Một luồng cảm giác ghê rợn lan khắp khi nhận : đây là thứ cha thử giấu, nhưng bản chất nó… vẫn là một phần m.á.u mủ trong nhà , chỉ là biến dạng, đói khát và thèm khát những gì thuộc về gia đình.
3. Cuộc săn bắt bắt đầu
Nó xuất hiện bên cạnh bất ngờ, tay lạnh lẽo chạm vai :
“Anh … ? Anh… ăn em. Giờ em… ăn .”
giật lùi, vấp ngã, cảm giác như cả căn nhà đang cuồng. Nó , giọng vang vọng:
“Không thoát … Không lối … Không ai cứu .”
chạy phòng cha , lục tung thứ, tìm thứ gì thể bảo vệ . tất cả đều vô vọng: thứ trong nhà sắp đặt, khóa chặt, kiểm soát bởi một bàn tay vô hình – bàn tay cha biến căn nhà thành cái bẫy.
Và nhận một điều ghê rợn: cha chỉ “nấu” nó, mà còn dạy nó cách săn mồi.
Nó nhảy từ cầu thang, lướt như bóng, áp sát . Mùi… mùi thịt cháy, mùi… máu… mùi gia đình… xộc mũi. hoảng sợ, đầu tìm nơi ẩn nấp, nhưng căn nhà còn chỗ trống.
“Anh chạy mệt … đúng ?” nó thì thầm, tay đưa , ngón tay nhọn như móng vuốt chạm da .
hét lên, lùi đến bức tường cuối cùng. Không còn chỗ nào để chạy.
Đèn nhấp nháy. Bóng nó giãn , lớn dần, đôi mắt xanh sáng rực như lửa.
Và … nhận một sự thật tồi tệ hơn cả: nếu tìm cách đối mặt với nó, sẽ trở thành… bữa tối tiếp theo.