PHẢI! CHÍNH TÔI ĐÃ ĂN THỊT NÓ! - Chương 2

Cập nhật lúc: 2025-12-03 11:41:36
Lượt xem: 3

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tối hôm trở về, căn nhà cũ im lặng đến mức cả tiếng gỗ nở vì lạnh. Không hiểu từng bước chân vang lên trong nhà như phản hồi bởi một nhịp bước khác, nhè nhẹ, theo sát phía . nghĩ do tưởng tượng—cho đến khi cái bóng của chiếu lên tường… đột nhiên giật nhẹ, như ai lướt qua phía .

.

Không ai cả.

tự trấn an: “Nhà cũ thôi mà.”

thực sự… .

1. Con dấu đầu tiên

Khoảng gần nửa đêm, tiếng "cộp… cộp… cộp…" từ phòng khách. Tiếng như ai đó gõ vật gì cứng sàn nhà, vội, đều đặn, như một đứa trẻ đang nghịch.

bước .

Sàn gỗ trống trơn.

giữa nền nhà một dấu chân nhỏ xíu, ẩm ướt, hướng thẳng về phía cửa phòng bếp.

chạm — lạnh toát như nước đọng hầm.

Điều khiến nổi da gà: căn nhà nước rò rỉ, và trời đêm đó hề mưa.

2. Tiếng đập cửa đầu tiên

Khoảng 2 giờ sáng, khi chợp mắt thì :

Cốc… cốc… cốc.

Ba tiếng.

Chậm.

Mạnh.

Rõ ràng.

kiểu gió rung cửa.

Nó là tiếng gõ của — hoặc thứ gì đó giống .

bật dậy, nắm đèn pin, bước cửa.

Tim đập như văng khỏi lồng ngực.

Cốc… cốc… cốc.

Lại ba tiếng.

Như ai mở ngay lúc đó.

hít sâu, kéo cửa .

Gió lạnh ập mặt . Ngoài đó… ai.

Không một bóng .

Không một dấu chân.

sắp đóng cửa thì thấy một vật đen nhỏ đất:

Một mảnh giấy nhàu nát, như ai đó bóp trong tay nhét khe cửa mạnh đến mức rách mép.

nhặt lên.

Trên đó bằng bút chì, chữ trẻ con, ngoằn ngoèo:

“ANH ƠI, ĐỪNG KHÓA CỬA.”

buông tờ giấy, tay lạnh ngắt.

“Anh ơi”…?

ai để gọi như thế.

Nhất là… lâu .

3. Thứ ngay lưng

Khi lưng định nhà, gió thổi mạnh cửa chính tự đóng “rầm” một cái. Lúc đó, trong khoảnh khắc hẹp giữa tiếng động và bóng tối, thấy một âm thanh nhỏ xíu ngay sát gáy:

“…Mở cho em …”

c.h.ế.t lặng.

Đó tiếng gió.

Không ảo giác.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/phai-chinh-toi-da-an-thit-no/chuong-2.html.]

Nó ở ngay cổ , gần đến mức cảm giác như ai đó thở lên da.

phắt

Không gì.

sàn hiên thêm ba dấu chân trẻ nhỏ, đều hướng về phía cửa, cách … đúng bằng chiều dài bước của một đứa bé tầm năm, sáu tuổi.

Ba dấu chân.

Ba tiếng gõ cửa.

4. Bàn ăn tự chuyển động

sợ thật sự.

hiểu , thể rời khỏi căn nhà . Có gì đó thúc ép , tìm hiểu. Giống như thứ trong căn nhà đang cố kể cho một điều gì.

xuống bàn ăn, bật đèn.

Bàn ăn cũ kỹ của cha vẫn đó.

điều bất thường: cái ghế đối diện mới dịch một chút, như ai dậy.

thử đẩy nó .

Bốn giây , mắt , nó tự trượt một đoạn nhỏ.

Không do gió.

Cửa đóng.

Không hề lỗ thủng.

Và chuyển động … chính xác như một đứa trẻ cúi chân chui lên ghế.

chịu nổi nữa. hét:

AI Ở ĐÂY?

Không tiếng trả lời.

Chỉ tiếng thì thầm nhẹ như thở trẻ con gầm bàn:

“…Đừng đuổi em…”

bật dậy, lật tung ghế, cúi xuống.

KHÔNG.

CÓ.

AI.

mặt của bàn ăn, nơi ánh đèn pin lia tới, hai dấu tay nhỏ xíu in bằng bụi, như ai đó bám đó để trốn.

5. Tin nhắn thứ hai

chạy phòng ngủ, đóng cửa.

Cửa sổ mặt bỗng vang lên tiếng “cộc”.

Một mảnh giấy gió thổi dán lên mặt kính, như ai đó đặt đúng vị trí thả tay.

mở cửa sổ để lấy nó.

Bên ngoài vẫn là bóng đêm đặc sệt lấy một tiếng động.

mở tờ giấy.

Nét chữ vẫn là chữ trẻ con, run và nghiêng:

“EM ĐÓI.”

Dưới dòng chữ , thêm một câu khiến lạnh buốt sống lưng:

“ANH TỪNG CHO EM ĂN RỒI… ANH NHỚ KHÔNG?”

nhớ.

Không nhớ.

câu hỏi đó như chiếc móc sắt móc trí óc , kéo từng mảnh ký ức mơ hồ mà chôn từ nhỏ.

Và khi ngẩng lên, kính cửa sổ phủ đầy nước từ bên ngoài.

Trên lớp , ai đó — hoặc cái gì đó dùng ngón tay nhỏ xíu dòng chữ:

“MỞ CỬA CHO EM.”

Loading...