Paparazzi Kiểu Fansite Trong CBiz - Chương 9

Cập nhật lúc: 2025-03-18 14:20:45
Lượt xem: 1,967

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tôi cảm thấy cần nói rõ ràng một chút:

 

"Anh cũng thấy rồi đấy. Công việc của chúng tôi kiếm tiền theo cách này, nhờ vào đời tư của nghệ sĩ. Nếu anh thấy không ổn, thì nên quay về đi."

 

Nhưng Tịch Lệ Chu lại lạnh nhạt cười khẽ:

 

"Kiếm tiền thế này thì sao?"

 

Anh ta bất giác nhớ đến điều gì đó, khóe môi lộ ra nụ cười giễu cợt:

 

"Kiếm tiền như vậy thì sao chứ? Còn đàng hoàng hơn nhiều so với việc công ty đối thủ thuê người dùng nước sôi tưới c.h.ế.t cây phát tài của tôi."

 

Ồ, thì ra thiếu gia cũng để tâm đến cây phát tài à?

 

Thực ra, tôi rất cảm động vì anh ta không hề có thành kiến với paparazzi.

 

Nhưng nếu anh ta còn ở lại, tôi thật sự sẽ xiêu lòng mất.

 

Tịch Lệ Chu không về. Anh ta vẫn ở lại Lạc Thành.

 

Dù không bám theo tôi, nhưng vẫn luôn tìm hiểu lịch trình của tôi, để mời tôi ăn cơm.

 

Dĩ nhiên, nhờ phúc của thiếu gia, cả đội săn tin của tôi cũng được ăn vài bữa thịnh soạn.

 

Trợ lý hăng say soi mói:

 

"Chị Miểu, tôi cảm thấy vị Tịch tiên sinh này đang theo đuổi chị đấy."

 

Tôi cười nhạt:

 

"Vậy em thử đánh giá tổng thể điều kiện của anh ta xem?"

 

Trợ lý nghiêm túc suy nghĩ, rồi dõng dạc nhận xét:

 

"Trẻ trung, đẹp trai, giàu có. Lại còn ấm áp, chu đáo, hào phóng, hài hước, một hình mẫu lý tưởng của hàng triệu cô gái."

 

"Rồi bây giờ đánh giá lại điều kiện của tôi đi."

 

Trợ lý không chút do dự:

 

"Trẻ trung, xinh đẹp, tài giỏi, chính trực, lương thiện, dũng cảm!"

 

"?"

 

14

 

Trước mấy câu đầu tôi công nhận. Nhưng mấy câu sau là sao?

 

Đó là từ dùng để mô tả paparazzi sao?

 

Trợ lý của tôi chưa chịu buông tha, nghiêm túc tiếp tục phân tích:

 

"Chị Miểu, nhớ mấy năm trước chị theo dõi Tô Cảnh không? Phát hiện hắn ta bí mật làm đủ thứ chuyện phạm pháp. Khi đó, hắn đề nghị bỏ ra hàng chục triệu để mua lại tài liệu trong tay chị, nhưng chị không hề do dự mà giao hết cho cảnh sát. Nếu lúc đó không có đủ bằng chứng để tống hắn vào tù, lỡ đâu hắn trả thù chị thì sao?"

 

Con bé này có thể đừng khơi lại chuyện cũ được không?

Hồng Trần Vô Định

 

Tôi xua tay: "Đừng nhắc nữa. Đến giờ nghĩ lại, tôi vẫn thấy tiếc số tiền đó đây."

 

Lúc ấy tôi vừa mới ra trường không lâu, phải từ chối một khoản tiền khổng lồ thế này, sau đó tôi đã trốn trong chăn khóc mất mấy ngày.

 

Đau đớn quá!

 

Trợ lý câm nín.

 

Nhưng cô ấy vẫn tiếp tục nói:

 

"Chúng ta là paparazzi, đúng. Nhưng chị có nhớ không? Studio của mình cũng đã quyên góp không ít cho các tổ chức từ thiện."

 

Cái này bắt đầu lạc đề rồi.

 

Tôi ho nhẹ, sửa lại trọng tâm:

 

"Ý tôi là, điều kiện giữa tôi và Tịch Lệ Chu không phù hợp. Không hợp."

 

Một thiếu gia nhà tài phiệt thích một paparazzi, có phải quá kỳ quặc không?

 

Trợ lý im lặng một lúc lâu.

 

Tôi cứ tưởng cô ấy hiểu ý tôi rồi.

 

Ai ngờ, sau một hồi suy tư, cô ấy chậm rãi nói:

 

"Nhưng mà, chị ơi… một người như vậy, chỉ cần ngủ với anh ta một lần, coi như chị lời to rồi!"

 

"……"

 

Tịch Lệ Chu ở lại Lạc Thành một tuần.

 

Thời gian này, chúng tôi vẫn giống như bạn bè bình thường.

 

Sự mập mờ lơ lửng trong không khí không ảnh hưởng đến gì cả.

 

Nhưng cuối cùng, anh ta cũng rời đi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/paparazzi-kieu-fansite-trong-cbiz/chuong-9.html.]

 

Sau đó, tết đến.

 

Kỳ nghỉ lễ, hot search vẫn luôn sôi động.

 

Tôi vẫn bận rộn như thường.

 

Ba mẹ tôi đi du lịch nước ngoài đón tết, hoàn toàn mặc kệ đứa con gái này đang vùi đầu vào công việc.

 

Mùng 5 tết, quá chán nản, tôi ngồi canh trước một quán bar.

 

Nửa tiếng trước, tôi nhận được một cuộc gọi ẩn danh.

 

Nội dung:

 

"Một nữ diễn viên đã kết hôn gần hai mươi năm, đêm nay lén lút hẹn hò với trai trẻ."

 

Hầu hết nhân viên đều về quê ăn tết, nên tôi đích thân đi theo dõi.

 

Không lâu sau, khoảng 20 phút, một người phụ nữ ăn mặc kín mít kéo theo một chàng trai cao hơn 1m80 bước ra khỏi quán bar.

 

Nhưng mà… cô ấy không nắm tay, không ôm eo, mà… xách tai cậu ta.

 

Mặc dù ăn mặc kín đáo, nhưng nghề nghiệp đã rèn cho tôi con mắt tinh tường, nhận diện người nổi tiếng dù họ có cải trang đến mức nào.

 

Xe tôi đỗ không quá xa, cộng thêm cảm xúc của nữ diễn viên kia quá kích động, thế nên tôi nghe rõ mồn một:

 

"Thằng nhóc này, mới bấy nhiêu tuổi mà đã học người ta đi bar hả?! Nghĩ mình cao to là có thể qua mặt bảo vệ à?! Cánh cứng rồi nhỉ, xem mẹ về nhà xử lý mày thế nào!"

 

Cậu thanh niên bị kéo tai, la oai oái:

 

"Mẹ… mẹ ơi, giữ thể diện cho con chút đi mà…"

 

"……"

 

Tưởng đào được cú phốt lớn, ai ngờ lại là một bà mẹ dạy dỗ con trai mình.

 

Tôi bất lực, định thu dọn đồ đạc về nhà ngủ.

 

Nhưng đúng lúc đó, một nhóm người khác bước ra từ quán bar.

 

Có cả nam lẫn nữ.

 

Mắt tôi lướt nhanh một vòng, rồi bất giác khựng lại.

 

Trong đó có một người trông rất quen mắt.

 

Lúc ánh mắt người đó hướng về phía tôi, tôi im lặng cúi đầu, kéo kính xe lên.

 

Nhưng vô ích.

 

"Cốc cốc."

 

Có tiếng gõ cửa kính xe.

 

Phía sau, có người hỏi:

 

"Lệ Chu, cậu đang làm gì vậy?"

 

Đúng vậy, người đó chính là Tịch Lệ Chu.

 

Tôi nghe thấy anh ta trả lời:

 

"Tôi nhìn thấy biển số xe rồi."

 

"……"

 

Tôi hạ cửa kính, cười:

 

"Trùng hợp quá, anh Lệ Chu?"

 

Lần cuối chúng tôi trò chuyện là vài ngày trước, chỉ là một tin nhắn chúc mừng năm mới (gửi hàng loạt).

 

"Cô đang làm việc à?" Anh ta hỏi.

 

"Vừa xong, đang chuẩn bị rời đi."

 

Anh ta gật đầu, nhàn nhạt "ừ" một tiếng.

 

Sau đó, thản nhiên nói:

 

"Vậy tiện đường, cho tôi đi nhờ một đoạn nhé?"

 

“?”

 

Tôi liếc qua vai anh ta, nhìn nhóm bạn của anh ta.

 

Ý bảo sao không đi chung với họ?

 

Tịch Lệ Chu thấy vậy, quay đầu lại nhìn một cái.

 

Sau đó, lại tiếp tục cúi xuống nhìn tôi, mỉm cười:

 

"Tài xế của tôi không có ở đây. Còn họ thì không cùng đường."

Loading...