Ông Xã Vừa Tròn 18 Của Tôi - Chương 9: Quyết Định

Cập nhật lúc: 2025-11-04 03:38:05
Lượt xem: 9

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Lf9NukroY

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Chương 9: Quyết Định

Tịch Trạch tên bạn trời đ.á.n.h của , hận thể đá ngoài ngay lập tức.

 

May , đang lúc Hứa Hạ trả lời thế nào thì Lưu Dĩnh bên cạnh lên tiếng: “Chúng là giáo viên cấp hai, dạy các .”

 

Dương Húc cố tình vẻ tiếc nuối: “Vậy thì tiếc quá.”

 

“Tiếc cài gì?” Mắt thấy cánh tay Châu Tấn Nguyên sắp giơ lên đến nơi, Tịch Trạch vội kéo Dương Húc khỏi phòng.

 

Ở hành lang.

 

“Hóa em dâu là giáo viên. Sao bao giờ tới ?” Dương Húc hỏi.

Ở đây có một rổ Pandas

 

Tịch Trạch ngoảnh đầu về hướng phòng giáo viên: “ cũng như thôi. Vừa mới .”

 

“Trước khi đính hôn, hai ngóng về ?”

 

“Đều do cha lo liệu, từng hỏi đến mấy chuyện .”

 

Dương Húc gãi đầu: “Vậy mới khó hiểu. Tại đồng ý đính hôn? Có thật sự vì tự lập ? Mà nghĩ cũng đúng. Cứ cho là ở nhà, chỉ cần kiên quyết tới cùng thì cô chú cũng sẽ chiều theo thôi. Cần gì kết hôn chứ.”

 

“Công ty cần tiền.” Giọng Tịch Trạch chút uể oải.

 

“Thật sự vì tiền ư. đồn do chiến lược sai lầm mà công ty nhà thua lỗ nhiều. thể vay ngân hàng mà, tìm đến nhà họ Hứa?”

 

“Không do chiến lược, mà công ty nội gián. Tin tức từ phía ngân hàng cũng nhạy bén, nắm rõ tình hình của chúng nên cho vay. Chúng chỉ thể tìm cách khác.”

 

“Ồ, thì khổ . Chúng còn là học sinh mà lo lắng tới mấy chuyện , vất vả nhóc.” Dương Húc vỗ vai Tịch Trạch, an ủi.

 

Tịch Trạch gỡ tay , : “Dù già trẻ, sớm muộn cũng trải qua mấy chuyện .”

 

Dương Húc: “ thật là thiệt thòi đó. Cậu dù gì cũng mới mười tám, còn em dâu lớn hơn bảy tuổi, ngoại hình thì bình thường. Với điều kiện của , tìm cô gái nào mà chẳng . Thêm đó, ly hôn còn chia cho cô một nửa gia tài. Nhìn kiểu gì cô cũng lời.”

 

Tịch Trạch dừng bước, xem tên bạn của : “Cậu nghĩ ?”

 

Dương Húc vươn tay: “Không nghĩ thì nghĩ thế nào? Ai cũng sẽ nghĩ như thôi. Chẳng lẽ còn cách nghĩ khác ?”

 

Tịch Trạch đáp, chỉ một mạch lớp. Dương Húc đuổi theo , bản gì khiến tức giận.

 

Hai giờ chiều, Hứa Hạ do dự gõ cửa phòng khối trưởng.

 

“Cái gì? Cô từ chức? Mởi nửa ngày thôi mà cô nghỉ ?” Khối trưởng vô cùng ngạc nhiên.

 

nhận thấy còn nhiều thiếu sót, trường của chúng là trường danh tiếng. lo … sẽ khiến các em thụt lùi.” Hứa Hạ ấp úng .

 

“Dù cô tin tưởng bản , cũng nên tin đ.á.n.h giá của chúng chứ. Nói gì thì , tiết dạy thử của cô . Thực , trong buổi phỏng vấn giáo viên vài trình độ học vấn cao hơn cô, nhưng chúng đều nhận thấy ở các phương diện cô đều giỏi. Vậy mà bây giờ cô dạy nữa. Chúng từ chối những khác , đột ngột thế chúng tìm thích hợp.” Khối trưởng chút bất mãn.

 

Hứa Hạ hiểu điều , nhưng cô cũng nhận thức sâu sắc rằng một khi chuyện giữa cô và Tịch Trạch bại lộ, thì hậu quả mà nó mang sẽ còn vượt xa khó khăn từ việc từ chức bây giờ. Thà đau sớm còn hơn muộn màng, cô buộc hạ quyết tâm.

 

Trước sự kiên định của cô, khối trưởng rốt cuộc thở dài: “Việc vẫn đợi báo cáo lên hiệu trưởng. Tuy chúng ép buộc giáo viên ở , nhưng cô cũng nên nghĩ đến tình hình phía chúng . Gần đây, giáo viên nghỉ thai sản nhiều, dẫn đến thiếu hụt nhân sự. Trước khi chúng tìm dự khuyết, cô hãy lớp một thời gian. Bằng , các em học sinh sẽ thể đến lớp.”

 

Hứa Hạ gật đầu liên hồi: “. Đợi đến khi nhà trường tìm giáo viên mới, sẽ . Có điều, mong phía nhà trường mau chóng tìm , lo ngại về năng lực của .”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/ong-xa-vua-tron-18-cua-toi/chuong-9-quyet-dinh.html.]

Khó khăn lắm mới thuyết phục trưởng khối, viên đá đè nặng trong lòng Hứa Hạ cũng gỡ bỏ. Cô thầm nghĩ, trong quãng thời gian tìm giáo viên dạy thế , nhất định hết sức cẩn thận, tuyệt đối để cho khác nắm sơ hở.

 

Đang miên man nghĩ chuyện trong lòng, bất thình lình cô kéo mạnh một góc.

 

“Sao , đang giữa tiết học mà?” Hứa Hạ che trái tim đang đập loạn vì sợ hãi.

 

Tịch Trạch buông tay: “Hôm nay kiểm tra, nộp bài . Tại là giáo viên, còn ở trường của nữa?”

 

vốn học sư phạm, giáo viên gì lạ . cũng ở chung trường với . Ai ngờ trùng hợp đến thế.” Hứa Hạ xoa cổ tay Tịch Trạch nắm. Nhóc khỏe thật, về cảnh giác hơn mới .

 

“Còn ai chuyện ?”

 

“Cũng mấy , cần lo lắng. xin từ chức với chủ nhiệm khoa , đang đợi nhà trường phê chuẩn.”

 

Tịch Trạch ngờ cô phản ứng nhanh như : “Từ chức? Sao từ chức?”

 

Hứa Hạ trả lời: “Đương nhiên là sợ quan hệ giữa chúng lộ. Dù gì là học sinh, còn đỡ. Mọi cũng sẽ cảm thông, cho rằng dụ dỗ. thì t.h.ả.m đấy, lưng đeo ô danh, lúc nào cũng đem ví dụ để răn đe, chỉ trích. Nghĩ mà khiếp.”

 

Tịch Trạch rũ mắt cô: “Cô lo lắng nhiều ư?”

 

“Tất nhiên . Cậu còn là học sinh, nhưng lớn. Hoàn cảnh của chúng khác .” Vừa , cô ngẩng đầu, bất ngờ phát hiện khuôn mặt Tịch Trạch đang ở ngay phía . Nắng chiếu đôi mắt hổ phách của , mang theo một loại ma lực đặc biệt.

 

Cô bất giác lùi một bước: “Cậu mau về phòng học , nếu phát hiện thì . Chiều còn tiết chuẩn .” Nói bỏ như thể đang trốn tránh, sợ kẻ khác trông thấy.

 

Buổi chiều tan học, cô cố ý đường vòng về nhà, ai đang sống gần đây. Về tới nhà, cô bắt đầu chuẩn bữa tối. Tuy Tịch Trạch về ăn , cô vẫn nấu theo công thức Lâm Tú đưa.

 

Trường học.

 

“Tịch Trạch, gần đây mới mở một quán ngon lắm, cùng ?” Hoa khôi của lớp Lâm Tư Ý bên bàn Tịch Trạch, hỏi.

 

Dương Húc cạnh bên giành : “Được đó, đó. Cùng ăn thôi.”

 

Tịch Trạch từ chối: “Không , về nhà ăn cơm.”

 

Dương Húc ‘a’ lên một tiếng: “Nhà xa trường lắm, lát nữa còn tiết tự học tối, thời gian chứ? Đi ăn với bọn .” Dương Húc nháy mắt với .

 

Nhìn vẻ mặt cầu khẩn của Dương Húc, cuối cùng Tịch Trạch cũng nhận lời.

 

Bấy giờ, Hứa Hạ đang nương theo công thức Lâm Tú đưa mà bận rộn trong bếp. Mặc dù căn nhà thiết kế tinh tế, nhưng bếp vẫn lắp điều hòa. Nấu nướng nóng bức khiến cô toát mồ hôi như tắm. Hứa Hạ hề thấy khó chịu. Bởi lẽ năm đó chính từng vất vả bao nhiêu để thi đại học, cho nên cô cho Tịch Trạch thứ nhất.

 

Cơm tối chuẩn đó cũng vặn 6 giờ 30. Thấy Tịch Trạch về, cô đang định gửi tin nhắn thì Lâm Tú gọi video tới, cô hoảng tới nỗi suýt rơi điện thoại.

 

“Mẹ.” Cô chào.

 

Lâm Tú vui: “A Trạch về ăn cơm ?”

 

“Vẫn ạ.”

 

“Cái gì? Giờ còn về?”

 

“Dạ, lẽ còn ở trường. Bây giờ con gọi cho ngay.”

 

Lâm Tú chau mày: “Bây giờ gọi thì ích gì chứ! Bảy giờ thằng bé tiết tự học . Thật là, chuyện nhỏ như cũng xong. Không cần gọi nó về nữa. Cô gửi qua đó là . Còn nữa, video thằng bé ăn cơm cho . xác nhận nó ăn hết đồ bổ mới .”

Loading...