Ôm Tôi Một Cái Được Không? - Chương 1

Cập nhật lúc: 2025-02-25 16:15:57
Lượt xem: 414

[FULL] Ôm Tôi Một Cái Được Không?

Tác giả: Đức Dật An

Edit: Yêu Phi

☆⋆꒷꒦꒷꒦꒷꒦꒷꒦꒷꒦꒷‧★

Tôi chắc chắn là chủ nhà phải chịu ấm ức nhất, trong tay có một căn hộ mà suốt mười năm chưa từng thu được tiền thuê nhà.

Thiếu niên đó gi*t cha gi*t mẹ, liếc nhìn tôi một cái khiến tôi không dám lên tiếng.

Cậu ấy nói sau này chắc chắn sẽ trả đủ cho tôi, tôi đợi mãi đợi mãi, kết quả không những không đòi được tiền thuê nhà, căn hộ còn thuộc về người ta mất rồi…

1

"Chị Diêm, tôi... tôi sẽ trả tiền thuê nhà, chị cho tôi thêm một thời gian nữa đi."

Đêm hôm đó trời mưa to, nam sinh lớp 9 mặc bộ đồng phục ướt sũng, dính vết máu, ôm đứa em gái năm tuổi đụng mặt tôi ở đầu cầu thang.

Mười bốn tuổi đáng nhẽ đã phải cao lớn, nhưng Bạch Mặc Tân lại gầy gò, da dẻ xanh xao, trông yếu ớt như một chú cún đáng thương bị rơi xuống nước.

Nếu tôi không để ý thấy con d.a.o bổ củi cậu ta gài sau lưng...

Đứa bé gái run rẩy vì lạnh, nằm trên vai anh trai, sợ hãi không dám nhìn tôi.

Ánh mắt của Bạch Mặc Tân cũng lơ đãng rơi vào góc cầu thang, đôi mắt tràn đầy bướng bỉnh, cũng hơi đỏ lên vì chột dạ, tay cậu ấy ôm chặt lấy em gái trong lòng.

Răng nanh cậu ta cắn môi dưới, có chút m.á.u rỉ ra khỏi môi, lại bị cậu ấy nuốt vào.

Thời tiết tháng mười một, hai người ướt đẫm đều đang run rẩy.

Ngẩng đầu lên là có thể nhìn thấy cánh cửa phòng ngay trước mắt, bọn họ chột dạ, không đóng tiền thuê nhà thì không có tư cách bước vào.

Suốt thời gian dài như vậy, bọn họ luôn đợi tôi ngủ say rồi mới lén lút về nhà, hôm nay bị mưa ướt, thực sự không thể ở bên ngoài được nữa, đành phải "bí quá hóa liều" về nhà sớm.

Tưởng rằng có thể tránh được tôi, kết quả lại đụng mặt tôi ngay ở đầu cầu thang.

"Em gái tôi bị sốt nhẹ, tôi có thể..." Cậu ấy nghẹn lại, cẩn thận liếc nhìn tôi một cái.

Nếu tôi nói không, cậu ấy hoàn toàn bất lực.

Dắt theo đứa em gái nhỏ tuổi trong cái lạnh mùa đông, người ướt sũng, kéo hành lý ngủ đầu đường, chuyện này quá khủng khiếp với cậu ta, có thể nuốt chửng và nghiền nát một người.

Sẽ ch*t mất, trời lạnh như vậy.

"Chị... chị Diêm..."

"Ống nước trên lầu bị đóng băng rồi, phòng tắm dưới nhà có nước nóng, hai người xuống tắm rửa rồi hãy lên nhé."

Tôi không đuổi bọn họ đi, cũng không đòi tiền thuê nhà.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/om-toi-mot-cai-duoc-khong/chuong-1.html.]

Bạch Mặc Tân lập tức ngẩng đầu lên, ánh mắt dừng thẳng trên mặt tôi, vẻ không thể tin nổi hiện rõ trên mặt.

Đã năm tháng rồi, xét cho cùng thì bọn họ đã năm tháng không đóng tiền thuê nhà, theo lẽ thường thì đáng lẽ họ đã bị đuổi đi từ lâu rồi.

"Chị... cảm ơn... cảm ơn chị."

Cậu ta muốn hỏi điều gì đó nhưng lại không dám hỏi, sợ nếu nói thêm một câu nữa tôi sẽ đổi ý, vội vàng ôm em gái chạy vào phòng tắm, rồi vội vã lên lầu lấy quần áo sạch của cả hai.

Bên ngoài gió lạnh, tôi đóng hết các cửa sổ ở tầng một, cuối cùng liếc nhìn bóng người mờ ảo trên cửa kính phòng tắm, rồi cúi đầu quay về phòng của mình.

Bạch Mặc Tân trước giờ không hề biết rằng, thực ra tôi rất sợ cậu ta, hoàn toàn không dám đòi tiền thuê nhà.

2

cẻm ơn đã các tình iu đã đọc truyện, iu tui iu truyện thì hãy bình luận đôi câu và ấn theo dõi nhà tui để đọc thêm nhiều truyện hay nhoaaa ❤️‍🔥❤️‍🔥❤️‍🔥

Năm mười hai tuổi, sau khi cha tôi gặp tai nạn ở công trường, mẹ tôi để lại cho tôi tài sản riêng duy nhất của gia đình là căn nhà hai tầng rồi đi tái hôn ở Thiên Tân.

Ngôi nhà nằm gần cổng sau của trường cấp hai, tôi và bà nội sống qua ngày nhờ tiền thuê nhà và thu nhập từ việc thu mua phế liệu.

Tầng trên của nhà là một phòng nguyên căn, tầng dưới tôi và bà nội ở một phòng, còn lại có thể cho thuê hai phòng đơn. Phía sau nhà là một cái lều tôn xây trái phép, dùng để chứa phế liệu mà chúng tôi thu mua.

Lúc đó, giá thuê căn hộ không đắt nhưng khó cho thuê. Chúng tôi đang định chia thành phòng đơn để cho thuê thì bỗng nhiên có một gia đình bốn người đến thuê.

Một cặp vợ chồng cùng với một cậu con trai đang học cấp hai và một cô con gái ba tuổi.

Không khí trong gia đình họ rất kỳ lạ. Người cha tính tình rất tốt, luôn tươi cười với mọi người và thường xuyên đi rao bán thực phẩm chức năng cho hàng xóm.

Người mẹ thì lúc nào cũng nhíu mày thở dài, mỗi ngày đều như vừa khóc xong, ít khi chủ động nói chuyện với ai.

Cô con gái nhỏ có vẻ mắc chứng tự kỷ, lúc nào cũng cúi đầu rụt cổ, ngoài anh trai ra thì không chịu nói chuyện với ai.

Cậu con trai đó chính là Bạch Mặc Tân.

Một học sinh có tiếng là cá biệt ở trường cấp hai đối diện, thường xuyên gài d.a.o kiếm bất hợp pháp sau lưng. Vào sáng thứ hai, khi chào cờ, có thể nghe thấy giọng khàn khàn của cậu ta đọc bản kiểm điểm qua loa phóng thanh.

Gia đình này đã thuê nhà chúng tôi gần hai năm, ngoài những lúc thỉnh thoảng có tiếng cãi vã thì mọi chuyện đều yên ổn.

Cho đến một ngày, t.h.i t.h.ể của cặp vợ chồng đó được phát hiện ngoài sông.

Khi được tìm thấy, họ đã ch*t được vài ngày, cả hai đều đã trương phồng.

Người đàn ông mắc kẹt trong đống rác dưới chân cầu, còn người phụ nữ trôi theo dòng nước, mắc kẹt trong đám cỏ dại ven bờ thành phố lân cận.

Trong khoảng thời gian đó, cảnh sát đến điều tra hàng ngày, khiến các người thuê nhà hoang mang, nhiều người đã trả phòng.

Tại hiện trường nghi là nơi xảy ra vụ án, họ phát hiện dấu vết của Bạch Mặc Tân, chứng minh cậu ta đã có mặt ở đó.

Cộng thêm việc Bạch Mặc Tân có tiếng xấu, thường xuyên bị kỷ luật vì đánh nhau ở trường, điều này càng khiến cậu ấy trở nên đáng ngờ hơn.

Gi*t cha gi*t mẹ.

Cảnh sát chưa có kết luận chính thức nhưng tin đồn đã lan truyền như lũ lụt, tràn vào từng ngóc ngách của thành phố, ngay cả những đứa bé ở trường mẫu giáo cũng bàn tán xôn xao.

Khoảng thời gian đó, tôi và bà nội đều sợ đến mức không dám ra khỏi cửa phòng. Mỗi khi về nhà, chúng tôi đều khóa cửa trong căn lều tôn, dành thời gian phân loại phế liệu. Sau khi làm xong, chúng tôi lại về phòng và khóa cửa lại.

Loading...