Oan gia nhà bên - Chương 1

Cập nhật lúc: 2025-02-14 14:19:33
Lượt xem: 220

1. 

Cặp anh em sinh đôi nhà họ Sở ở cách vách nhà tôi là những đứa tôi ghét nhất trên đời. 

Bố mẹ hai bên rất thân, còn chúng tôi đã biết nhau từ nhỏ. 

Từ bé đến lớn em gái Sở Mạt và tôi đã đối đầu, đánh nhau chí chóe. 

Tôi học vẽ, cô em gái ấy cũng học vẽ. 

Cậu ta học ba lê, hôm sau tôi liền đăng kí trở thành bạn cùng lớp múa ba lê chung với cậu ta. 

Lúc còn mẫu giáo, hai đứa chúng tôi từng đánh nhau đến sứt đầu mẻ trán chỉ vì tranh suất múa chính trong buổi văn nghệ. Mẹ cậu ấy và mẹ tôi phải cúi đầu xin lỗi nhau đến gãy cả lưng. 

Lên cấp hai, vì tranh suất làm MC cho lễ kỷ niệm thành lập trường, chúng tôi lại túm tóc nhau, cuối cùng ban giám hiệu bất đắc dĩ đành chọn cả hai cùng làm MC. 

Còn tên anh trai Sở Duy thì lại càng khó chơi. 

Từ tiểu học đến trung học, tôi và cậu ấy luôn cạnh tranh vị trí nhất nhì của khối.

Tôi thi văn về nhất, Sở Duy liền ẵm giải quán quân cuộc thi vật lý. 

Vì muốn đánh bại cậu ta, tôi ngày đêm đèn sách, không dám lơ là. 

Mỗi khi Sở Duy đứng nhất, cậu ta lại nhìn tôi bằng nửa con mắt. 

Còn khi tôi đứng nhất, tất nhiên không thể thiếu những lời châm chọc đầy mỉa mai cay nghiệt dành cho Sở Duy. 

Cho đến tận cấp ba , tôi và cặp anh em này cứ thế đấu đá nhau suốt hơn chục năm.

2 .

Hôm nay vừa đến lớp, tôi đã thấy Sở Mạt cùng cô bạn thân đang ở cửa lớp thì thầm gì đó. 

Vừa thấy tôi, Sở Mạt hừ một tiếng rồi quay đầu sang chỗ khác. 

Tôi cũng chẳng định để ý, nhấc chân định bước vào. 

Nhưng cô bạn thân kia lại khẽ nói: 

“Mạt Mạt, cái kẹp tóc quả dâu trên đầu Phó Tuyết Hàn không phải cái cậu hôm qua không mua được sao?” 

Tôi sờ lên chiếc kẹp tóc quả dâu trên đầu – đúng là tôi vừa mới mua hôm qua thật. 

Ánh mắt Sở Mạt dừng lại trên chiếc kẹp tóc của tôi. 

Một giây sau, cô ấy bĩu môi: 

“Sao mà cậu ta mua được chứ!” 

Tôi liếc cô ấy một cái: “Chắc là do may mắn, may hơn cậu thôi!” 

Sở Mạt tức giận: “Phó Tuyết Hàn, cậu đáng ghét thật đấy!” 

Nhìn thấy đôi môi mấp máy không ngừng kia, tôi bỗng rất muốn trêu chọc: 

“Cậu còn lải nhải nữa là tớ hôn cậu luôn đấy!” 

Sở Mạt im bặt. 

Cả lớp cũng đột nhiên im phăng phắc. 

Một lúc sau, cậu ấy mới phản ứng lại, mắt đỏ hoe: 

“Phó Tuyết Hàn, cậu… cậu…đồ lưu manh!” 

Rồi khóc đỏ mặt chạy đi mất, vừa hay đụng trúng Sở Duy. 

Sở Mạt vừa khóc vừa kể: “Anh ơi, Phó Tuyết Hàn bảo nếu em còn mắng cậu ta nữa cậu ta sẽ hôn em đấy!” 

Đôi mắt Sở Duy bỗng sáng lên. 

Cậu ấy sải bước về phía tôi. 

Tôi ưỡn cổ lên, chờ một màn combat tiếp theo. 

Nhưng Sở Duy lại nói: 

“Phó Tuyết Hàn, cậu đáng ghét thật!” 

Tôi giơ nắm đ.ấ.m lên: 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/oan-gia-nha-ben/chuong-1.html.]

“Cậu mà lải nhải nữa là tớ đ.ấ.m bố mẹ cậu nhận không ra đấy!” 

Sở Duy sững người. 

Tôi quay đầu bỏ đi, cậu ấy lại la toáng lên: 

“Tại sao Sở Mạt chửi cậu thì cậu hôn nó, còn tớ chửi cậu thì cậu đòi đ.ấ.m tớ? Phó Tuyết Hàn, cậu là đồ tiêu chuẩn kép!”

 

3.

Sau khi câu nói “chấn động” của Sở Duy vang lên, trên diễn đàn trường, tôi và cậu ấy nghiễm nhiên trở thành cặp đôi hot nhất. 

Lúc nào cũng luôn mồm chê bai tôi, vậy mà trong điện thoại Sở Duy, tôi lại phát hiện ra lịch sử truy cập toàn là những bài fanfic do các bạn cùng lớp viết về tôi và cậu ấy.

Tôi giận đùng đùng cầm điện thoại đi tìm Sở Duy tính sổ. 

Nhưng lại thấy Sở Mạt đang bị một nam sinh dồn vào góc tường, đôi mắt cậu ấy đỏ hoe ngấn lệ. 

Tôi hỏi mấy đứa đứng xem: “Chuyện gì thế?” 

Có đứa ấp úng: 

“…Giang Vũ nói hôm qua thấy Sở Mạt đi thuê phòng với một nam sinh khác.” 

Tôi quay sang nhìn Sở Mạt, cậu ấy vừa khóc vừa giải thích: “Đó là anh họ tôi…” 

Giang Vũ cười khẩy: “Ai mà biết hai người vào đó làm gì chứ.” 

Tôi tiến lên một bước, nắm lấy tay Sở Mạt. 

Cậu ấy ngước mắt nhìn tôi.

 

 4. 

Sở Mạt là một cô gái rất xinh đẹp, từ bé đã vô cùng nổi bật. 

Tuy tính cậu ấy kiêu kỳ, hiếu thắng nhưng rất tự tôn, sắc đẹp của cậu ấy thì khỏi phải bàn cãi.

Mỗi lần lớp tôi tổ chức bình chọn hoa khôi, miệng thì bảo mấy trò này thật nhảm nhí, nhưng tay tôi lại lén lút bỏ phiếu cho Sở Mạt. 

Giang Vũ đã theo đuổi Sở Mạt từ năm lớp 10 rồi. 

Nhưng Sở Mạt từng nói cậu ấy không muốn yêu đương, luôn thẳng thắn từ chối Giang Vũ. 

Lúc này, Giang Vũ mặt đỏ bừng vì tức giận, miệng vẫn không ngừng buông lời cay độc: 

“Từ chối tôi bao nhiêu lần, tôi tưởng cậu thanh cao lắm, hóa ra cũng vào khách sạn với đàn ông.” 

Sở Mạt trốn sau lưng tôi, khẽ nức nở. 

Tôi rút điện thoại ra, bật camera quay thẳng vào mặt Giang Vũ: 

“Nói lại lần nữa xem nào?” 

Giang Vũ hoảng hốt lấy tay che mặt: 

“Cậu làm gì đấy!” 

Tôi dí camera sát vào cậu ta: “Nói lại lần nữa đi, chẳng phải vừa rồi mồm mép lắm sao?” 

Giang Vũ cứng họng, quay người định bỏ đi. 

Tôi nói: “Xin lỗi đi.” 

“Xin lỗi Sở Mạt.” 

Giang Vũ lúng túng, có vẻ vẫn còn do dự. 

Tôi không thèm nói nhiều, trực tiếp mở bàn phím bấm số 110. 

Cuối cùng, Giang Vũ cũng lên tiếng: “Sở Mạt, xin lỗi.” 

Sở Mạt chớp chớp mắt, không nói gì. 

Giang Vũ đi rồi, tôi quay sang cà khịa: “Bình thường cậu cãi nhau với tôi hăng lắm cơ mà, sao tới lượt Giang Vũ thì im re thế?” 

Sở Mạt không trả lời, chỉ ôm chặt lấy cánh tay tôi, còn lấy vạt áo tôi lau nước mắt. 

Tôi phát cáu: “Sở Mạt! Cậu bỏ tớ ra cái nào!” 

Loading...