“OAN GIA” CỦA TÔI LÀ MỘT CHÀNG CÂM “LẮM LỜI” - Chương 7

Cập nhật lúc: 2025-12-17 14:48:10
Lượt xem: 4

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

17.

Gần như một chút do dự, xin phép giảng viên hướng dẫn, mua ngay chuyến xe sớm nhất để chạy về quê.

Dựa ký ức mờ nhạt, tìm đến nhà bà ngoại của Lục Ngôn. Hỏi han mãi mới đưa lên bệnh viện huyện.

tất tả ngược xuôi chạy đến bệnh viện huyện. Trong dãy hành lang bệnh viện phần ồn ã, liếc mắt một cái nhận bóng dáng quen thuộc .

Lục Ngôn bên cạnh giường bệnh, lưng khom xuống, khuỷu tay chống đầu gối, hai bàn tay đan chặt tì trán. Cậu mặc chiếc áo phông xám đơn giản, bóng lưng trông gầy gò và mệt mỏi, quanh bao phủ bởi một tầng áp lực thấp và sự lo âu thể thấy bằng mắt thường.

nhẹ bước, từ từ tiến gần. Cửa phòng bệnh đóng chặt, để lộ một khe hở nhỏ.

Qua khe cửa, thấy Lục Ngôn đột ngột ngẩng đầu bà ngoại giường bệnh, kịch liệt lắc đầu, tay dấu liên tục, động tác vô cùng dồn dập.

Bà ngoại khẽ thở dài, đôi mắt đục mờ tràn đầy xót xa, bà đưa tay nhẹ nhàng vỗ về mu bàn tay , “Đứa nhỏ ngốc , mặt bà mà còn cố gượng gì…?” Giọng bà mang theo vẻ khàn đặc đặc trưng của già, nhưng giống như một chiếc chìa khóa dịu dàng, mở toang những chuyện xưa cũ bám đầy bụi trần, “Ba cháu… ôi, chúng chê cháu , cảm thấy cháu mất mặt những thành phố như chúng, mới vứt cháu sang chỗ bà đây…”

Tim thắt chặt , thở cũng ngừng trệ.

“Chúng tưởng bà già lú lẫn , thật lòng bà sáng như gương … Chúng để cháu về bầu bạn với bà lão , chúng là chê cháu là gánh nặng!” Giọng bà ngoại mang theo cơn giận nén , hóa thành sự thương xót vô hạn, “Đến tiền sinh hoạt mà chúng cũng chẳng nỡ đưa thêm, cứ trông chờ mấy đồng lương hưu của bà… Khổ cho cháu quá, con ơi…!”

Lục Ngôn cúi đầu, bả vai khẽ run lên một cách khó nhận .

【 Không … bà ơi, cháu đáng thương, cháu bà, còn … 】Tiếng lòng của đến đây thì đột ngột dừng , mang theo một nỗi chát chúa khó lòng diễn tả.

Bà ngoại vẫn chậm rãi tiếp lời: “Bà già , điều bà lo lắng nhất chính là cháu thôi.”

“Cháu từ nhỏ ngoan ngoãn hiểu chuyện, nỗ lực học hành để giảm bớt gánh nặng cho bà.”

“Mỗi năm tiền học bổng cháu nhận , đều lén nhét gối của bà. Bà già , cần tiêu xài gì, bà đều cất để lo cho cháu cưới vợ.”

“Cháu hiểu cảnh nhà Tiểu Khê, cháu chuyển tiền đó cho bà nội thằng bé, bà chứ… cái thằng bé , lòng lương thiện, giúp sợ tổn thương lòng tự trọng của thằng bé Tiểu Khê…”

như sét đ.á.n.h ngang tai, chôn chân tại chỗ. Sự thật như một chiếc búa tạ giáng xuống muộn màng, nện thẳng lồng n.g.ự.c .

Hóa … hóa là như . Thứ mà ngỡ là sự phản bội, thứ mà cho là sự tranh giành, hóa là cách thức vụng về mà dùng để giúp đỡ .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/oan-gia-cua-toi-la-mot-chang-cam-lam-loi/chuong-7.html.]

Vậy mà , ngay cả một cơ hội giải thích cũng cho , vội vàng tuyên án t.ử cho mối quan hệ . đúng là một thằng khốn khiếp hơn kém!

Cá Ngừ Vượt Đại Dương

Nước mắt báo trào , tầm nháy mắt nhòe .

18.

“Cháu và Tiểu Khê vẫn chứ? Hồi đó cháu còn bảo bà tìm bà nội nó để thăm dò xem nó thi trường nào, học ngành gì.”

Nghe bà ngoại hỏi, cơ thể Lục Ngôn rõ ràng cứng đờ . Cậu cúi gằm mặt, hàng lông mi dài rủ xuống tạo thành một bóng râm nho nhỏ mắt, bàn tay đang nắm tay bà ngoại vô thức siết chặt, các đốt ngón tay trắng bệch.

【 Phải trả lời thế nào đây… 】

【 Nói , bà sẽ lo lắng. 】

【 Nói … cháu lừa bà. 】

【 Lâm Khê ghét cháu. 】

Nhìn bóng dáng trầm mặc và căng cứng của Lục Ngôn, trái tim như một bàn tay vô hình bóp nghẹt, chua xót đau đớn. nhanh chóng thu xếp cảm xúc, nặn một nụ rạng rỡ, đẩy cửa bước , “Bà ngoại! Từ xa cháu thấy tiếng bà , khí sắc bà vẫn quá ạ!”

Bà ngoại ban đầu thì kinh ngạc, đó gương mặt nở nụ đầy bất ngờ: “Tiểu Khê? Ôi chao, là Tiểu Khê tới ! Lại đây, mau để bà xem nào!”

bước nhanh tới bên giường, ngoan ngoãn để bà nắm lấy tay, để bà ngắm từ xuống : “Cao hơn , mà cũng gầy nữa, học Đại học vất vả lắm cháu?”

“Không vất vả ạ, thưa bà.” mỉm đáp , nhưng ánh mắt lướt qua vẫn luôn chú ý đến Lục Ngôn bên cạnh.

Từ giây phút bước , đột ngột ngẩng đầu lên, trong đôi mắt tràn ngập sự ngỡ ngàng xen lẫn một chút hoảng loạn khó nhận .

“Bà mới nhắc đến cháu đấy, cháu và Tiểu Ngôn chung sống vẫn chứ? Bà nhớ hồi nhỏ Tiểu Ngôn thích bám lấy cháu nhất đấy.”

“Bà cứ yên tâm ạ!” đầu sang, nụ đổi, giọng điệu thiết chút hiển nhiên, “Cháu và Lục Ngôn lắm ạ! Chúng cháu cùng Khoa cùng chuyên ngành, bình thường vẫn cùng học, cùng lên thư viện, còn tham gia chung câu lạc bộ kịch nữa kìa!”

“Thật ?” Mắt bà ngoại sáng lên, Lục Ngôn, những nếp nhăn mặt đều giãn , “Ôi, quá ! Bà bảo mà, hai đứa từ nhỏ thiết, Tiểu Ngôn đứa trẻ thật thà lắm, nhận định ai là sẽ luôn ghi nhớ đó thôi…”

 

Loading...