“OAN GIA” CỦA TÔI LÀ MỘT CHÀNG CÂM “LẮM LỜI” - Chương 6

Cập nhật lúc: 2025-12-17 14:48:09
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1qV1R1DB3L

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

14.

Những lúc rảnh rỗi, luôn mất kiểm soát mà bắt đầu hồi tưởng quá khứ của và Lục Ngôn.

Ký ức như nhấn nút mở của một chiếc máy chiếu cũ kỹ, những thước phim mờ nhòe ố vàng dần trở nên rõ nét từng khung hình.

nhớ lúc dạy leo cây, vụng về cứ sơ sẩy là ngã xuống, đầu gối trầy da tróc vảy nhưng bao giờ lóc, chỉ lặng lẽ bò dậy, dùng đôi mắt trong trẻo , hiệu rằng vẫn thể tiếp tục.

nhớ lúc dẫn sông mò cá, sợ nước, chỉ dám ở chỗ cạn, ác ý kéo vùng nước sâu. Cậu sợ đến mức mặt cắt còn giọt máu, siết chặt lấy cánh tay , thế nhưng khi lên bờ vẫn cứ lủi thủi theo , đem con cá lớn nhất lén bỏ chiếc xô nhỏ của .

nhớ món trứng xào bà nội , luôn ăn ít, nhường phần lớn bát của , lầm lũi ăn bát cơm trắng...

Những năm , dường như hầu hết thời gian đều giống như một bánh pháo, chỉ vì chút chuyện nhỏ nhị là xù lông lên, đơn phương tuyên bố chiến tranh lạnh hoặc khiêu khích.

Còn Lục Ngôn, vì thể nên lúc nào cũng im lặng. Bị xô đẩy, lẳng lặng vững; cướp mất đồ chơi, chỉ ở bên cạnh lặng lẽ theo; chỉ mũi mắng là "kẻ phản bội", là "đồ khốn cướp học bổng", cũng chỉ cụp mắt xuống, hàng lông mi dài như cánh bướm khẽ run rẩy, chân tay luống cuống để .

Vậy mà sự im lặng , tự cho là lãnh đạm, là coi thường , là một sự khiêu khích lời.

giờ đây, khi tình cờ tiếng lòng của Lục Ngôn, phát hiện ... hình như thích .

Cậu vẫn luôn ở đó, bằng cách riêng của , im lặng và cố chấp tồn tại trong sinh mệnh của . Như một chiếc bóng trung thành, bao dung tất cả tính khí xa và sự thù địch vô cớ của .

Còn , như một kẻ mù lòa, như một thằng khốn, nhắm mắt ngơ tất cả, thậm chí còn đằng chân lân đằng đầu. coi tất cả sự im lặng và bao dung của thành sự yếu đuối và khiêu khích.

Trái tim như ngâm trong làn nước biển chua chát, co thắt mang theo từng cơn đau âm ỉ. Sự hối hận và day dứt như loài dây leo quấn quýt lấy , càng lúc càng thắt chặt, khiến gần như nghẹt thở.

15.

Một dịp cuối tuần, tranh thủ về nhà một chuyến.

Bà nội thấy về thì vui mừng khôn xiết, cứ tất bật ngược xuôi lo toan cơm nước.

Sau bữa trưa, giúp bà thu dọn đồ cũ. Dưới đáy một chiếc rương gỗ bám đầy bụi bặm, tình cờ tìm thấy một cuốn album ảnh sờn cũ. Lật mở cuốn album, bên trong đa phần là ảnh của và bà, cho đến khi lật tới một trang nọ, ngón tay bỗng khựng .

Đó là tấm ảnh chụp chung giữa và Lục Ngôn. Khi chắc chừng mười ba mười bốn tuổi, giữa mùa Hè, chúng vai kề vai gốc hòe già đầu làng. toe toét đến vô tư lự, cánh tay khoác lên bờ vai gầy guộc của Lục Ngôn một cách đầy tùy tiện.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/oan-gia-cua-toi-la-mot-chang-cam-lam-loi/chuong-6.html.]

Lục Ngôn nghiêng đầu , khóe môi vương một nét nhạt đến cực điểm, nhưng trong đôi mắt như chứa đựng cả ngàn vạn tinh tú.

Mặt tấm ảnh là dòng chữ thanh xuân non nớt: [Tiểu Khê và Tiểu Ngôn, đôi bạn nhất.]

Bạn … nhất ?

Rốt cuộc là từ lúc nào, giữa chúng chỉ còn sự đố kỵ và thù hằn?

học bổng đó ?

kỹ càng nhớ , năm đó khi Lục Ngôn nhận học bổng, dường như tìm để giải thích điều gì đó. Cậu khẩn thiết dấu, nhưng lúc chỉ mải mê giận dữ, căn bản chẳng hề để tâm.

Cá Ngừ Vượt Đại Dương

Hầu hết lúc, bao giờ thử lắng tiếng lòng của .

16.

Trở trường, đăng ký ngay một lớp học Thủ ngữ. Một sự thôi thúc mãnh liệt trỗi dậy trong lòng - học ngôn ngữ của .

tải phần mềm dạy học, mua sách nhập môn, đối chiếu với video mà vụng về tập tành những động tác cơ bản.

“Chào ”, “Cảm ơn”, “Xin ”… Những động tác tưởng chừng đơn giản, nhưng khi kết hợp biến hóa khôn lường, chứa đựng cả một hệ thống ngữ pháp phong phú và cách thức đạt ý đầy tinh tế. mới nhận rằng, thực sự chủ một ngôn ngữ, dù là ngôn ngữ cần phát âm, cũng tuyệt đối chuyện dễ dàng.

luyện đến mức ngón tay như thắt nút , nhưng vẫn chẳng thấy nản lòng. Dường như mỗi khi học thêm một ký hiệu, tiến gần hơn đến một Lục Ngôn luôn lặng lẽ một bước. dùng cách thức của Lục Ngôn để lời xin với .

đúng lúc , phát hiện Lục Ngôn biến mất. Không kiểu “biến mất” cố ý né tránh như , mà là thật sự thấy bóng dáng nữa.

hoảng loạn thật sự, một linh cảm chẳng lành bủa vây lấy tâm trí. đành muối mặt, lân la hỏi thăm khắp nơi mới tìm một bạn cùng phòng chút quen với .

“Lục Ngôn hả? Cậu xin nghỉ về quê , hình như bà ngoại chuyện, gấp lắm.” Người bạn đó , “Đi từ mấy hôm .”

Bà ngoại…

Người bà hiền hậu luôn mỉm chúng , luôn nhét cho chúng đủ thứ đồ ăn ngon những mùa Hè quê năm .

Tim thốt nhiên thắt .

 

Loading...