“Lục Ngôn! Cậu... lắm! Chuyện xong !” Buông lời đe dọa đầy vẻ yếu thế xong, luống cuống vớ lấy đống quần áo nhăn nhúm vứt vương vãi sàn khoác vội lên , lảo đảo lao khỏi phòng như thể lưng mãnh thú đang đuổi theo.
“Rầm!” Cánh cửa phòng dùng sức đóng sầm , phát một tiếng động chói tai, ngăn cách gian đầy ám cùng cái giọng quái đản khiến tim nhảy vọt khỏi lồng n.g.ự.c .
Trong khoảnh khắc lưng chạy trốn, phát hiện đôi đồng t.ử vốn luôn duy trì vẻ đạm mạc xa cách của Lục Ngôn bỗng chốc tối sầm . Cậu im tại chỗ, từ đầu đến cuối hề ngăn cản , chỉ lặng lẽ về phía cánh cửa, lắng tiếng bước chân loạn nhịp đang xa dần bên ngoài.
03.
Chạy thoát khỏi căn phòng khách sạn đầy rẫy sự mập mờ và những tiếng lòng , về ký túc xá. Vùi giường, trái tim đang đập cuồng loạn của mới dần bình .
Cái nghiệt duyên giữa và Lục Ngôn kể từ nhiều năm về , một mùa Hè rộn rã tiếng ve ở vùng nông thôn.
Cha mất sớm, theo bà nội lớn lên ở quê. nghịch ngợm như gió, lém lỉnh như khỉ, vốn là Đại ca của đám trẻ trong thôn.
Năm Lục Ngôn gửi về nhà bà ngoại ở quê, chúng lớp 6. Cậu trông trắng trẻo, ưa , luôn mặc những chiếc áo sơ mi sạch sẽ mà chỉ lũ trẻ thành phố mới , trông như một con búp bê sứ tinh xảo.
. Ở cái nơi hẻo lánh, khép kín , cái mác “thằng câm” đủ để khiến trở thành đối tượng trêu chọc của những đứa trẻ nghịch ngợm khác.
Lần đầu tiên gặp Lục Ngôn, đang mấy đứa nhóc choai choai vây quanh, xô đẩy túi bụi, cặp sách cướp mất ném qua ném . Lục Ngôn mím chặt môi, đôi mắt dán chặt chiếc cặp, quật cường cô độc nơi nương tựa.
Chẳng hiểu lúc đó động lòng trắc ẩn, xắn tay áo lao lên, dựa cái uy danh “Đại ca” và nắm đ.ấ.m cũng gọi là chút sức nặng mà đuổi mấy đứa nhóc .
nhét chiếc cặp nhặt lòng , tùy tiện buông một câu: “Sau bọn nó bắt nạt nữa thì cứ đ.á.n.h trả, đừng ngây như phỗng thế.”
định , nhưng vạt áo ai đó kéo . Ngoảnh đầu, là Lục Ngôn.
Cậu , trong đôi mắt đẽ chỉ chứa đựng hình bóng .
Lục Ngôn buông tay, dấu mấy cử chỉ đơn giản với . hiểu, nhưng cũng đoán đại khái là đang cảm ơn.
phẩy tay, chẳng để tâm, chỉ nghĩ đơn giản là tiện tay giúp một chút thôi. vạn ngờ tới, cái giúp đỡ khiến “ám” luôn từ đó.
Kể từ ngày , m.ô.n.g lúc nào cũng thêm một cái đuôi nhỏ. sông mò cá, sẽ bên bờ ôm quần áo cho ; leo cây vặt tổ chim, sẽ lo lắng ngước đầu gốc cây; lên núi hái rau dại, thế mà cũng thể tìm chính xác chỗ , lặng lẽ bên cạnh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/oan-gia-cua-toi-la-mot-chang-cam-lam-loi/chuong-2.html.]
Lục Ngôn chuyện, chỉ dùng đôi mắt thiết tha bạn, khiến bạn cách nào thật sự nhẫn tâm mà đuổi .
Bà nội thương xót cảnh của , cũng thích sự ngoan ngoãn , nên thường gọi qua nhà ăn cơm, bảo rằng một đứa trẻ thành phố ở nơi đất khách quê thế thật đáng thương quá đỗi. Ban đầu thấy phiền, nhưng lâu dần cũng mặc nhiên chấp nhận sự hiện diện của .
Thậm chí còn bắt đầu dạy leo cây, mò cá. Tuy học chậm, mẩy lấm lem bùn đất, nhưng đôi mắt lúc nào cũng sáng lấp lánh như một chú cún nhỏ.
cứ ngỡ thu nhận một đàn em trầm lặng. Cho đến khi…
Nhà chuyển ngữ: Cá Ngừ Vượt Đại Dương
04.
Cho đến khi suất học bổng vốn dĩ trong tầm tay đoạt mất.
Ngoại trừ việc , ở các phương diện khác, Lục Ngôn ưu tú đến mức đáng kinh ngạc. Đặc biệt là thành tích học tập, thi nào cũng vững ở vị trí Quán quân Khối.
Còn , để tiền học bổng giúp bà nội bớt phần nào gánh nặng, thức khuya dậy sớm, dốc hết sức bình sinh cũng chỉ thể dừng chân ở vị trí thứ 2.
luôn coi suất học bổng đó là vật trong túi của , cho đến khi Lục Ngôn xuất hiện. Nhìn cái tên của chễm chệ ở vị trí đầu tiên bảng vàng, và điểm của xếp đó cách một đoạn xa, một ngọn lửa giận dữ vì phản bội tức thì nhấn chìm .
cho rằng lấy oán báo ân!
coi là đàn em mà bảo vệ, cướp thứ quan trọng nhất của !
Cá Ngừ Vượt Đại Dương
Đáng thương cái gì? Cái đuôi nhỏ cái gì? Toàn là giả dối hết!
Cậu chính là kẻ thù luôn tìm cách đè đầu cưỡi cổ !
Kể từ ngày đó, tình bạn giữa và Lục Ngôn tan vỡ. đơn phương tuyên bố đội trời chung với .
Cậu im lặng, coi đó là khiêu khích; ưu tú, coi đó là cái gai trong mắt. Chuyện gì cũng tranh giành thắng thua cao thấp với , từ thành tích học tập cho đến các trận thi đấu thể thao, thậm chí đến cả việc xem ai ăn nhiều trứng xào của bà nội hơn.