NƯƠNG TỬ TA LÀ ĐỒ TỂ - Chương 1
Cập nhật lúc: 2025-12-30 15:57:37
Lượt xem: 3
1
Tổ phụ là đao phủ lừng danh khắp mười dặm bát hương.
Cha nối nghiệp tổ tông đồ tể, cả ngày chỉ giao du cùng heo dê.
Tổ phụ luôn miệng niệm rằng s á t nghiệp nhà họ Tần quá nặng, nên từ khi chào đời dốc ngàn vàng, quyết tâm nuôi dưỡng thành một thiên kim tiểu thư ôn nhu, hiền thục.
Ông chỉ đưa trường tư thục dành cho nữ nhi, mà còn nâng niu chiều chuộng như ngọc lưu ly.
Ta cũng thực sự lớn lên theo đúng lộ trình mà ông vạch sẵn.
Thân hình mảnh mai, giọng ngọt ngào, ngâm thơ đối chữ chẳng bao giờ to tiếng, càng từng tranh chấp với ai nơi đầu đường xó chợ.
Tổ phụ mỗi gặp đều hạ thấp giọng, chỉ sợ kinh động đến đóa hoa kiều diễm mà ông dày công chăm bẵm.
Sự bình yên giả tạo vỡ nát năm tám tuổi.
Cha bắt đầu thường xuyên sớm về khuya, đó liên tiếp mấy ngày liền bước chân về nhà.
Nương ngoài việc gân cổ cãi với ông thì chỉ trốn trong phòng lấy nước mắt rửa mặt, chẳng nghĩ chủ ý gì.
Ta âm thầm theo dõi cha suốt ba ngày trời, cuối cùng cũng tìm nơi ông “kim ốc tàng kiều”.
Góa phụ Trương ở phố Bắc vác cái bụng bầu nhô lên, ngang nhiên dọn tiểu viện mà cha mua.
Ta vốn định giải quyết trong êm , chỉ cần cha chịu đầu, sẽ giúp ông giấu nhẹm chuyện hổ .
“Tiểu tiện nhân mà cũng dám quản lão t.ử ?”
Cha vung tay giáng cho một cái tát khiến màng nhĩ ù .
Góa phụ Trương dựa khung cửa lạnh, ngón tay điểm nhẹ lên bụng: “Đồ l ỗ vốn sinh một đứa l ỗ vốn, chi bằng bóp c h ế t sớm cho sạch n ợ!”
Chiếc áo bông màu chàm mụ ch.ói mắt vô cùng.
Đó chính là tấm áo đông mà nương tìm kiếm nửa tháng nay thấy, là bộ đồ bà mới may riêng cho .
Ta đ i ê n cuồng lao tới giật áo bông, hình béo của cha mà cản nổi .
Góa phụ Trương vẫn còn đang n g u y ề n r ủ a, mắng và nương đều là đồ hèn hạ, đáng đời hưu bỏ.
Nơi góc tường, nhi t.ử của mụ đang cưỡi ngựa gỗ lắc lư, hướng về phía mà nhổ nước bọt.
Con d a o m ổ heo nơi chân tường loé lên hàn quang lạnh lẽo.
Khoảnh khắc nắm lấy cán d a o, bàn tay của cha vặn sượt qua ngọn tóc .
Trong tiếng lưỡi d a o xé gió, tiếng hét t.h.ả.m thiết của góa phụ Trương xuyên thủng bầu trời.
Cửa nẻo các nhà phố rầm rập đóng , chỉ còn xách theo con d a o nhỏ m á u, bước chân giẫm lên nền đá xanh vang tiếng lanh lảnh.
Khi đuổi đến đầu ngõ, giày thêu của góa phụ Trương chạy rớt mất một chiếc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/nuong-tu-ta-la-do-te/chuong-1.html.]
Ta dùng sống d a o vỗ nhẹ lên gáy mụ: “Trả áo bông đây.”
Mụ mềm nhũn ngã xuống đất liên tục van xin, bỗng nhớ tới những đầu ngón tay kim châm rướm m á u của nương khi thức trắng đêm may tấm áo .
“Tần Mục Noãn!”
Tiếng gầm của tổ phụ chấn động khiến tuyết đọng ngọn cây rào rào rơi xuống.
Ông run rẩy cởi áo khoác da cừu, bọc kín mít lấy , che tất cả những ánh mắt đang soi mói xung quanh.
Khi nương lao tới ôm chầm lấy , ngửi thấy bà nồng nặc mùi ngải cứu.
Đó là mùi hương từ chiếc gối ướt đẫm nước mắt của bà đêm qua.
Khi Tô ma ma Huyện lệnh phu nhân phái tới, đang băng bó vết d a o cánh tay cho cha.
Tổ phụ cầm chổi rượt ông chạy khắp sân, miệng ngừng mắng “n g h ị c h t.ử”.
Tô ma ma dâng lên ba lượng bạc tiền lương tháng, rằng phu nhân thuê về bồi cho công t.ử.
Mắt nương sáng rực lên kinh , nhưng tổ phụ vuốt râu trầm ngâm hồi lâu.
“Thử ba ngày, nếu hợp…”
Ông móc từ trong tay áo tiền sính lễ kịp cất: “Nhà họ Tần chúng tuy nghèo, nhưng tuyệt đối bán nữ nhi.”
Lúc Tô ma ma rời , ánh mắt bà dừng giây lát vạt váy còn vương vết m á u của .
Ta , hình ảnh xách d a o rượt đuổi qua nửa con phố ngày hôm đó, rốt cuộc cũng lọt mắt xanh của vài .
Thực , chỉ mất vài thở đuổi kịp góa phụ Trương.
Khi mũi d a o vạch vệt m á u đầu tiên cánh tay mụ, cố ý thu bảy phần lực đạo.
Nhìn mụ lảo đảo tiếp tục bỏ chạy, mới ung dung xách con d a o phay dính m á u theo phía .
Cứ đuổi ba năm bước bồi thêm một d a o, chí mạng cũng chẳng chịu dừng tay.
Tiếng lưỡi d a o xé gió hòa lẫn với tiếng la của mụ, tạo thành từng vòng sóng kinh hoàng lan trong ánh chiều tà.
Mãi đến khi mụ liệt bùn lầy dập đầu liên tục, miệng hết những lời như “ bao giờ dám nữa”, “cô nãi nãi tha mạng”, mới chịu thu d a o.
…
Lúc tổ phụ tin chạy tới, vặn bắt gặp đẫm m.á.u giữa hoàng hôn.
Sắc mặt ông lúc trắng bệch lúc xanh mét, ngón tay run rẩy sờ soạng khắp nửa ngày.
Sau khi xác nhận vết thương nào, ông mới cởi áo bào bọc kín , che chắn những ánh chỉ trỏ của đời.
Trong đám đông bỗng truyền đến một tiếng khẽ.
Nhìn theo hướng âm thanh phát , Huyện lệnh phu nhân đang tựa bên xe ngựa, ánh mắt lưu chuyển vạt áo đẫm m.á.u của .
Ánh tán thưởng dõi theo hai ông cháu, cho đến tận khi chúng rẽ ngõ nhỏ mới biến mất.