Nương Tử Nơi Sơn Dã - Chương 9:ai?!

Cập nhật lúc: 2025-10-22 01:35:53
Lượt xem: 10

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tiếng thét nửa đêm, khác gì quỷ thần gào, khiến trong khách điếm giật tỉnh giấc.

Tay cầm hung khí, vết m.á.u loang lổ.

Những nối tiếp đến hiện trường đều khẳng định, Diệp Loan Loan chính là hung thủ. Nếu trong lòng còn sợ hãi, những ngón tay chỉ trỏ suýt nữa chọc mặt nàng.

Thù Phi bỏ mạng, đêm tĩnh khó yên.

Cảnh tượng hỗn loạn , vẫn còn lâu mới kết thúc.

Tùy tùng tin gia gia nhà bỏ mạng, một đám hán tử thô kệch cởi trần vác đao côn, gấp gáp xông thẳng về phòng Địa Tự.

Người ban ngày còn sống sờ sờ, chớp mắt thành thi thể, thẳng đơ ở đó, c.h.ế.t t.h.ả.m vô cùng.

Bọn họ nào chịu bỏ qua, la ó đòi báo thù.

Chẳng chẳng rằng, mỗi vung đao côn, đ.â.m thẳng về phía Diệp Loan Loan.

Diệp Loan Loan , đang bực , gặp kẻ ngang ngược cũng chẳng sợ chút nào, tất thảy đều đ.á.n.h gục xuống đất.

“Đã g.i.ế.c, các ngươi lọt tai?!”

Thù Ngũ hừ lạnh, nhổ một bãi máu, nửa chữ cũng tin.

Châu Du trong đám lớn tiếng : “Khổ chủ tìm đến tận cửa, Mạc còn bao che hung thủ ?”

“Châu , thậm chí chư vị tại đây, đều tận mắt chứng kiến Diệp cô nương g.i.ế.c . Phán định như , liệu mất công bằng chăng?”

Mọi chuyện xảy quá đỗi đột ngột, Mạc Hồ Vi vội vàng chạy đến, vẫn kịp tìm hiểu ngọn ngành sự việc.

y , chắc chắn do Diệp cô nương g.i.ế.c.

Người đến hiện trường cũng , một nhóm rõ sự tình thì đồng tình với lời Mạc Hồ Vi, nhưng cũng kẻ đến sớm, chứng kiến Diệp Loan Loan mặt tại đó, liền nhanh miệng : “Nàng g.i.ế.c , bỏ trốn bất thành bắt gặp, sự việc bại lộ. Vụ án rõ như ban ngày, gì đáng nghi ?”

Diệp Loan Loan tức đến lườm nguýt, lười cả tranh luận.

Đã qua nhiều , nàng ngoài hóng gió, cứ kéo nàng chuyện g.i.ế.c ?

Nàng trông giống mặt kẻ ác, ăn hết gạo nhà ?

Mạc Hồ Vi liền hỏi ngược kẻ đó: “Diệp cô nương và Thù công tử vốn ân oán gì, cớ g.i.ế.c ?”

Cớ ?

G.i.ế.c luôn động cơ chứ.

Mọi xì xào bàn tán.

Thạch Sinh tựa cột tường, tiếp lời: “Tối nay ngang qua, thấy tiếng cãi vã trong phòng Mạc . Lúc đó, vị Diệp cô nương còn lớn tiếng đòi gây sự với Thù . Ân oán giữa hai họ, chẳng lẽ Mạc rõ nhất ?”

Thù Phi c.h.ế.t, chuyện thi cử gian lận chứng cứ xác thực, giờ cũng chẳng ai tin, sự việc trái sẽ càng thêm hỗn loạn.

Mạc Hồ Vi nhíu mày : “Đó chỉ là một sự hiểu lầm.”

“Hiểu lầm cái rắm.”

Thù Thất chỉ vết thương thi thể, nghiến răng nghiến lợi : “Cái lỗ lớn , với cái lỗ nàng từng c.h.é.m giá gỗ đó, quá sức giống ! Rìu còn ở trong tay nàng , nàng thì còn thể là ai?!”

Luận điệu ...

Lưỡi rìu tương tự, chỉ cần lực đạo ngang , c.h.é.m một lỗ hiệu quả như , gì lạ .

Diệp Loan Loan lười cả lý lẽ: “Bạc đời đều giống , ngươi tất thảy đều là của nhà ?”

“Ngươi, ngươi chớ ỷ thế h.i.ế.p quá đáng! Chúng đ.á.n.h ngươi, nhưng ngày Hải Thù Bang ở Thất Châu, nhất định sẽ bắt ngươi một mạng đền một mạng!”

“Một bước chìm nổi biển, thiên công tránh Đông Thù. Các ngươi quả nhiên là Hải Thù Bang.”

Khi Diệp Loan Loan còn sơn phỉ, từng ít chuyện khoái ý ân cừu, giang hồ hiệp nghĩa, cùng những câu chuyện về việc hắc đạo rửa tay gác kiếm, Hải Thù Bang chính là một trong đó.

Đáng tiếc, Hải Thù Bang trong lời đồn hư danh, thủ hạ bọn chúng ngu dốt vô cùng.

Thù Thất ngỡ nàng sợ, : “Biết lợi hại thì , khuyên ngươi ngoan ngoãn về Thất Châu chôn cùng gia gia nhà , tránh để liên lụy đến bên cạnh…”

“Chôn cùng? Ta phỉ nhổ ngươi!”

Diệp Loan Loan tức khí nổi lên, cũng vô cùng cố chấp: “Lão tử g.i.ế.c , chính là g.i.ế.c , một mạng đền một mạng, !”

Án mạng xảy , sự tình còn thể tệ đến mức nào nữa.

Chưởng quỹ tĩnh lặng một bên, mắt mũi, mũi tâm, mặc cho khách điếm náo loạn thành một đoàn, chỉ chờ của Kinh Triệu Phủ đến.

Chẳng mấy chốc, quan binh ùa , căn phòng càng thêm chật hẹp.

“Phủ Doãn đại nhân lệnh! Kể từ bây giờ, hiện trường vụ án do quan phủ tiếp quản, kẻ nhàn rỗi đến gần. Toàn bộ trong khách điếm, tất thảy đều dẫn về nha môn.”

Tiểu nhị nửa đêm gõ trống báo án, mấy vị quan sai cũng vô cùng bực bội, bất kể kêu oan thế nào, đều lùa như lùa vịt, một ai sót .

Diệp Loan Loan, với tư cách là nghi phạm hàng đầu, chịu trận đầu tiên, áp giải đặc biệt.

Đế đô thực hiện lệnh giới nghiêm, một hàng hùng hổ, xuyên qua đêm tối, vô cùng bắt mắt, thu hút sự chú ý của đội tuần tra.

“Ta còn tưởng là một đám bất cần mạng nào dám phạm cấm ở Đế đô, hóa là Kinh Triệu Phủ đang xử lý án. Huynh , chuyện gì , thế trận , việc chẳng nhỏ .”

Đều là những kẻ lăn lộn quan trường, đại nhân vật vòng tròn của đại nhân vật, tiểu nhân vật cũng mạng lưới quan hệ của tiểu nhân vật.

Đầu bộ khoái hạ giọng : “Một vụ án thông thường, nào cần bọn giữa đêm thẩm vấn? Đây là án mạng, kẻ c.h.ế.t là học tử Thất Châu, lúc hội thí mà xảy chuyện , nào thể nhỏ ?”

“Chậc, việc tầm thường .”

Đội trưởng tuần tra liếc đám đen nghịt , đột nhiên ngạc nhiên hỏi: “Sao các ngươi ngay cả một nha đầu tóc vàng cũng bắt, chẳng lẽ là tình sát?”

Nhắc đến chuyện , đầu bộ khoái đầu to như cái đấu, đây thứ hai đụng chổi .

“Nàng quả thực là nghi phạm, chi tiết còn chờ Phủ Doãn đại nhân thẩm vấn mới . Có việc quan trong , tiện nhiều, hôm khác hẹn cùng uống rượu.”

Đội trưởng tuần tra chống đao, vỗ vỗ vai đầu bộ khoái, tỏ vẻ hiểu chuyện: “Huynh thong thả.”

Hai tốp lướt qua , trong đội tuần tra đoàn Kinh Triệu Phủ xa, liên tục đầu , luôn cảm thấy nha đầu từng gặp ở .

Đến Kinh Triệu Phủ, Phủ Doãn mãi , một đám chen chúc trong đại đường.

Người của Hải Thù Bang đều là kẻ nóng nảy, hận thể đến hậu nha túm , nhưng hàng chục quan sai dùng côn trượng áp chế. Động võ còn như thế, một đám học tử chỉ dùng miệng lưỡi càng dám giận mà dám .

Diệp Loan Loan tranh cãi, trái còn ngoan ngoãn, tìm một cây cột trong đại đường mà tựa lưng xuống.

Có nha dịch định quát tháo, nhưng đầu bộ khoái ngăn .

Lần vội về nhà dùng bữa, nhốt nha đầu gây sự đại lao. Sau đó một đêm Phủ Doãn đại nhân trở về nha môn, dí đầu mắng một trận, bắt cút việc tuần tra khổ cực, gần đây mới điều về.

Nếu nha đầu chỉ điểm là hung thủ, né còn kịp, nào dám trêu chọc.

Nói là xét xử đêm, đợi mấy canh giờ, trời dần sáng, gần đến giờ Mão, Kinh Triệu Doãn mới tình nguyện bước thăng đường.

Nếu là án thông thường, nào phiền phức thế , trực tiếp giam những liên quan đại lao, tùy tâm tình mà thẩm vấn .

học tử tham gia hội thí c.h.ế.t, ít nhiều cũng chút khó giải quyết.

Để bề ngoài cho qua , cần bảo vệ hiện trường thì bảo vệ, cần bắt thì bắt, cần thẩm vấn thì thẩm vấn. Còn về thăng đường, tự nhiên là chuyện khi Kinh Triệu Doãn ngủ dậy .

“Kẻ gõ trống là ai, vì chuyện gì?”

Chưởng quỹ quỳ xuống đất : “Bẩm đại nhân, đêm qua học tử Thù Phi sát hại, sự việc xảy tại Thanh Phong khách điếm của thảo dân, do đó cho tiểu nhị đến báo án.”

“Có khổ chủ chăng?”

Đám Hải Thù Bang đẩy Thù Thất lên phía , Thù Thất : “Gia gia nhà đến đây ứng thí, vô cớ mất mạng, xin quan lão gia minh xét, mau chóng bắt giữ ác nữ .”

Kinh Triệu Doãn nghi hoặc hỏi: “Ác nữ?”

Sư gia công việc của , tiến lên thuật chuyện. Kinh Triệu Doãn chỉ đến đoạn nghi phạm, liền kiên nhẫn hiệu lui xuống.

Có nghi phạm mà cũng sớm, kết án gì khó .

Biết , còn kịp phố dùng bữa sáng.

Kinh đường mộc đập một tiếng, Kinh Triệu Doãn nghiêm giọng : “Nghi phạm họ Diệp ở ?”

cũng hai ba chục , Diệp Loan Loan khó tránh che khuất hình, liền ngoan ngoãn tiến lên.

Ếch Ngồi Đáy Nồi

Bốn mắt chạm , cả hai đều giật .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/nuong-tu-noi-son-da/chuong-9ai.html.]

Diệp Loan Loan kinh ngạc là, vị Kinh Triệu Doãn nàng từng gặp, chẳng chính là Chu đại nhân từng đến nữ lao .

Kinh Triệu Doãn kinh ngạc là, họ Diệp là nha đầu nhỏ , việc dễ xử lý .

Sư gia nội tình, cáo mượn oai hùm : “Họ Diệp to gan, thấy Phủ Doãn đại nhân còn quỳ xuống?”

Kinh Triệu Doãn vớ lấy quyển sách án đài ném thẳng lưng sư gia, dậy bước xuống đường, liên tục : “Miễn quỳ, Diệp cô nương cần đa lễ. Bản quan tin cô vô tội, nhất định sẽ chủ cho cô.”

Vị Diệp cô nương bất quá ở trong lao mấy ngày, Cố Tự Khanh suýt chút nữa cởi ô sa mạo của , nào dám để nàng quỳ xuống?

Đế đô hàng trăm học tử ứng thí, chẳng qua chỉ c.h.ế.t một trong đó. Chỉ cần xử lý việc , thể khiến Cố Tự Khanh nợ một ân tình .

Kinh Triệu Doãn tự cho là sâu sắc viễn vông, thầm khen tuyệt diệu.

Diệp Loan Loan hề những điều , nàng đầu với đám học tử : “Nghe thấy , Chu đại nhân đều tin vô tội đó, sáng suốt bao, nào như các ngươi…”

Chúng học tử: “……”

Kinh Triệu Doãn trở mặt nhanh như , mắt bọn họ mù.

Chẳng trách họ Diệp g.i.ế.c mà vẫn cứ ỷ thế sợ, thì chút thế lực trong quan trường. Bình minh lên, qua phố càng lúc càng đông, dần dần bách tính vây quanh cửa Kinh Triệu Phủ hóng chuyện.

Vào lúc , Đại Lý Tự ở phía Bắc Quảng Khôn Môn, vẫn còn quạnh quẽ.

“Đại Tráng, ngươi ngủ gật nữa , còn nữa hả?”

Một khác cùng gác cổng tới, dùng chuôi đao chọc chọc, Đại Tráng tựa cột cổng, mơ màng đáp: “Chợp mắt một lát, chỉ một lát thôi, giờ Mão còn tới mà.”

Giờ Mão qua

Người lắc đầu, chợt cung kính : “Cố đại nhân, ngài đến.”

Đại Tráng giật , run lên, lập tức thẳng , theo: “Cố đại nhân mạnh khỏe”

Nói nửa chừng, mới phát hiện ai, đồng bạn đang , hóa trêu chọc.

“Huynh đây là vì ngươi mà , Cố Tự Khanh mà thật sự đến, ngươi há chẳng sẽ hối hận vì ham ngủ nửa khắc ?”

Đại Tráng nghĩ bụng, cũng đúng lý lẽ .

Hai hai bên, thành thật gác cổng. Đại Tráng hết cơn buồn ngủ, chợt nhớ một chuyện.

“Đêm hôm qua, ca cho biểu ca ở đội tuần tra, gặp Kinh Triệu Phủ xử lý án, thế trận nhỏ .”

“Chẳng trách, sáng sớm ngáp liên hồi. Kinh Triệu Phủ? Vị Chu đại nhân đó thể xử lý án lớn gì chứ.”

“Đội trưởng tuần tra là án mạng, kẻ c.h.ế.t là học tử.”

“Chậc, việc án thông thường nữa .”

“Ai ? chuyện cũng việc thể lo toan, điều với ngươi là một chuyện khác.”

“Còn chuyện gì nữa?”

“Ngươi nhớ lâu đây, một cô nương thường đến tìm Cố Tự khanh ?”

“Cái cô nương mặc hồng y vác rìu đó ? Tuy rằng dân phong Lâm Khải cởi mở, Cố Tự khanh cũng tuấn mỹ, nhưng theo đuổi nam nhân đến tận Đại Lý Tự, nàng đúng là đầu tiên. Chạy ít chuyến, Cố Tự khanh nào thời gian đoái hoài?”

“May mà để nàng , nàng chính là hung thủ sát hại học tử đó…”

Đại Tráng đang , bỗng sắc mặt đồng bạn nghiêm , cung kính phía , “Cố đại nhân, tới.”

“Cứ dọa thế mãi, thú vị gì? Những gì với ngươi đều là thật đấy.”

“Thật ư?”

Đại Tráng gật đầu, chợt nhận đồng bạn đối diện vẫn mở miệng, cứ ngừng nháy mắt hiệu. Sau lưng Đại Tráng đổ mồ hôi lạnh, đầu liền thấy Cố Tự khanh đó, sắc mặt nhạt nhòa đến rợn .

“Những lời ngươi , đều là thật ?”

Đại Tráng tưởng là hỏi về vụ án g.i.ế.c , bèn cúi đầu đáp, “Bẩm đại nhân, đúng là chuyện .”

“Bổn quan gặp ai, gặp ai, từ khi nào thể để các ngươi chủ ?”

Cả hai đại kinh, đồng loạt quỳ xuống thỉnh tội, “Kẻ hèn dám, kính xin đại nhân thứ tội.”

“Không dám?”

Cố Thanh Yến khẽ nhếch môi, chút tức giận nào, “Điều tra dân định kỳ năm năm một của Hộ Bộ sắp tới , đang thiếu . Hai ngươi khéo ăn , từ hôm nay trở , cứ điều sang đó .”

Điều tra dân Hộ Bộ?

Đó là khổ sai khắp cả nước, liền mấy tháng trời đó!

Cả hai buồn bã , “Tạ ơn đại nhân ân điển.”

Hồng y, vác rìu, thẩm vấn đêm, g.i.ế.c .

Vài chữ đó, trong đầu Cố Thanh Yến chợt hiện một khuôn mặt tròn trịa. Mắt to, khi hai lúm đồng tiền nhỏ.

Hắn cụp mi mắt, trầm mặc một lát, đó xoay rời .

Ngân Quang lặng lẽ theo , chút khó hiểu, hôm nay tới Đại Lý Tự, chuẩn việc lưu trữ hồ sơ vụ án Linh Châu ?

Lúc trong Kinh Triệu Phủ, loạn như một nồi cháo.

Kinh Triệu Doãn đ.á.n.h trống lảng, kết án cho qua chuyện. Bọn Hải Cừu Bang cam lòng, nhảy dựng lên chỉ thẳng mũi Kinh Triệu Doãn mà mắng chửi. Các học tử giam giữ một đêm cũng nén giận trong lòng, tố cáo Kinh Triệu Doãn lơ là chức trách, phán án hồ đồ, những học tử khác cũng lên tiếng hưởng ứng.

Tình hình gần như mất kiểm soát, Kinh Triệu Doãn gõ kinh đường mộc đến nát cả , vô cùng đau đầu.

Sư gia lén lút tiến lên, kín đáo đưa một tờ giấy nhỏ, ngón trỏ khẽ nhấc lên.

Không bên trong gì, sắc mặt Kinh Triệu Doãn hiện rõ sự khó xử. Tuy nhiên thấy cục diện hỗn loạn đường, vẫn nhanh đưa lựa chọn.

“Tĩnh lặng!”

Kinh Triệu Doãn vỗ kinh đường mộc một tiếng, “Dưới đường Diệp thị, khổ chủ cáo ngươi g.i.ế.c , cũng thấy ngươi khi vụ án xảy thì bỏ trốn, các học tử chứng, ngươi nhận tội ?”

Cái khúc cua chuyển quá nhanh, quá gấp.

Nhất thời, phủ nha im phăng phắc.

Diệp Loan Loan ấp úng , “Chu đại nhân, nãy còn tin vô tội…”

“Việc thẩm án , thể chỉ dựa kiến giải riêng của bổn quan.”

Kinh Triệu Doãn ho khan một tiếng, che giấu sự hổ, “Dưới đường nhân chứng vật chứng, Diệp thị ngươi tội khó thoát, vẫn nên thành thật khai , cũng miễn chịu khổ sở da thịt.”

“Ta tội, tại nhận?!”

Diệp Loan Loan trợn mắt, kiên quyết chịu thỏa hiệp, Kinh Triệu Doãn nhớ tới tờ giấy trong tay áo, lập tức cũng lười nhác khuyên nhủ, mặt dài , “Đã thì, ! Dùng trượng hình hầu hạ!”

Diệp Loan Loan còn kịp phản ứng, hai nha dịch dùng gậy uy vũ kẹp chặt cánh tay, khống chế .

Thủ pháp còn khá chuyên nghiệp, nàng nhất thời thể thoát .

Mạc Hồ Vi bên cạnh, cảm thấy chuyện từ đầu đến cuối đều tiết lộ từng tia quỷ dị.

Tuy Kinh Triệu Doãn ban đầu ngơ những điểm nghi vấn trình bày, lười nhác điều tra chân tướng, nhưng ý Kinh Triệu Doãn thiên vị Diệp Loan Loan, lòng đều thể . Một là nha đầu sơn dã ở Mân Châu, một là quan phụ mẫu ở Kinh sư trọng địa, hai thể dính líu với ?

khi mật đàm với sư gia, thái độ Kinh Triệu Doãn nhanh chóng đổi, dường như vội vàng kết án sớm. Nếu là vì áp lực dư luận, sự tương phản cũng quá lớn .

Xem phía vụ án g.i.ế.c , đơn giản như vẻ bề ngoài.

Thấy Diệp Loan Loan sắp hành hình, Mạc Hồ Vi tiến lên ngăn cản , “Đại nhân hành động , e rằng hiềm nghi ép cung thành tội, kính mong nghĩ .”

Kinh Triệu Doãn bận tâm những chuyện đó, sang nha dịch , “Còn ngây đó gì, mau đ.á.n.h cho !”

Ngoài phủ nha đông vây xem, Cố Thanh Yến chậm rãi dừng bước.

Trong ánh nắng sớm tinh khôi, hai bên thái dương lấm tấm mồ hôi.

“Áida!”

Trong nha môn truyền tiếng kêu t.h.ả.m thiết, lông mày Cố Thanh Yến khẽ giật.

Đây là…

Tiếng của Diệp Loan Loan?!

 

Loading...