Nương Tử Nơi Sơn Dã - Chương 12
Cập nhật lúc: 2025-10-22 01:35:57
Lượt xem: 8
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Có lẽ vì khách điếm gần sông, khí trời lạnh hơn, t.h.i t.h.ể biểu hiện điển hình của việc hạ độc. rượu trong hồ và m.á.u của tử thi khi xét nghiệm đều xác nhận chứa bột diệt côn trùng, nghi ngờ gì nữa.
Án mạng biến thành án đầu độc, Thạch Sinh trở thành tình nghi lớn nhất của vụ án.
tất cả chuyện , còn liên quan đến Diệp Loan Loan nữa. Nàng đang ở trong phạm vi hoạt động do Cố Thanh Yến vạch , hai tay chống cằm, Ngân Quang kể chi tiết vụ án g.i.ế.c ở khách điếm phá như thế nào từng bước một.
Ngân Quang tự mang theo kính lọc fan, cơ sở lời kể, đặc biệt nhấn mạnh những phẩm chất ưu tú như minh quả quyết, thần cơ diệu toán, quan sát tỉ mỉ của chủ tử nhà , thành công biến Diệp Loan Loan thành một fan hâm mộ mới, trong mắt tràn đầy những ngôi nhỏ của sự sùng bái.
“Sao nghĩ là đầu bếp chứ. Cố Diên Chi thật lợi hại, vài ba lời 'bốp bốp' vả mặt một đám , mà tận mắt chứng kiến tại hiện trường thì mấy...”
Diệp Loan Loan liếc tên trộm vặt ở góc phòng, nếu vì , nàng thể bỏ lỡ một cảnh tượng đặc sắc đến . Hừ, lát nữa xong, xem nàng trừng trị thế nào.
Lời lẽ khen ngợi chủ tử nhà , Ngân Quang đương nhiên tiếc lời phụ họa. Càng lúc càng kể rành mạch chuyện lớn nhỏ, tường thuật tình hình tại hiện trường.
“Chậc chậc, chém, hạ độc, Cừu Phi thật quá đáng ghét . ... chuyện thật sự là do Thạch Sinh ?”
như cha nàng từng , rõ sự thật mới là quan trọng nhất. Diệp Loan Loan từng tự đội chiếc mũ “ tình nghi lớn nhất”, nên mới nhận thức sâu sắc hơn về câu . Nàng dần dần hiểu , nhiều chuyện định đoạt cũng chắc đúng, chứng cứ thực tế, mới là chìa khóa để phán xét một đúng sai.
Không ai, thể nhân danh tự do ngôn luận để ác ý công kích khác, tổn thương khác.
“Diệp cô nương cần lo lắng, chủ tử nhất định sẽ điều tra manh mối rõ ràng.”
Diệp Loan Loan xuyên qua bức màn châu ngọc, thấy gương mặt lạnh lùng nghiêm nghị của Cố Diên Chi ở gần đó, khẳng định gật đầu.
“Ngân Quang, ngươi vẫn nên giúp Cố Diên Chi , ở đây một cũng .”
Ngân Quang chú ý thấy Cố Thanh Yến dậy, về phía bàn tròn, lẽ là sắp tự thu thập chứng cứ.
Thông thường lúc , đương nhiên ở bên cạnh chủ tử. chủ tử sắp xếp trông chừng Diệp cô nương...
“Còn ngây đó gì, mau , đang đợi tiếp đây. Chuyện nhỏ , một lo .”
Chuyện Cố Diên Chi phá án chỉ mới một nửa, Diệp Loan Loan tràn đầy sức lực, tên trộm vặt, hăm hở thử.
Đây lẽ, chính là hiệu ứng thần tượng.
Diệp Loan Loan vẻ già dặn : “Nhóc con, ngươi đừng nghĩ đến chuyện giở trò nữa, thấy , nơi ngươi ngoài . Thành thật khai , bạc của giấu ở ?”
“Ta với ngươi là bạc dùng hết , còn là còn...”
“Còn dám cứng miệng, hơn bốn mươi lượng đó, ngươi một tên trộm vặt sống trong miếu hoang, tiêu thế nào . Nếu thật, coi chừng tống ngươi đại lao!”
“Đi thì , trong lao cơm ăn, bà cô hung dữ.”
Bà cô hung dữ???
Diệp Loan Loan nhảy bật dậy khỏi giường: “Ngươi ai đấy...”
Ngân Quang mấy bước, đến đây, liên tục lắc đầu. Đây nào còn là thẩm vấn, rõ ràng khác gì cãi vã chợ búa.
“Ngươi qua đây?”
Phía Ngân Quang trống rỗng, Cố Thanh Yến chỉ liếc một cái, liền cúi đầu tiếp tục công việc của .
“Diệp cô nương vẫn đang điều tra về bạc , theo kịp. Chủ tử, thật sự định giúp Diệp cô nương ?”
“Sao , ngươi tin nàng thể tra tung tích bạc ?”
“Chủ tử liệu việc như thần, Ngân Quang hề nghi ngờ, chỉ là Diệp cô nương...”
“Ngân Quang, chúng đ.á.n.h cược một phen thế nào?”
“Cược?”
“Trên đường đến đây, và Diệp Loan Loan sẽ tăng tiền tháng cho ngươi. Nếu ngươi cược thắng, tiền tháng sẽ nhân đôi, nếu thua, lời tăng tiền tháng , cứ xem như từng . Thế nào, dám cược ?”
Kết quả nhất, cũng là tiền tháng đổi, điều chẳng khác nào tay bắt sói trắng.
Ngân Quang nhớ cảnh Diệp Loan Loan cãi với nhóc con, dứt khoát : “Ngân Quang cược... Diệp cô nương thể tra tung tích bạc.”
Trong mắt Cố Thanh Yến thêm vài phần ý : “Ngân Quang, ngươi đ.á.n.h giá thấp nàng .”
Đám nha dịch tản thành một hàng, tạo thành bức tường chắn ngang.
Mọi đợi bên ngoài vạch cách ly, Cố Thanh Yến chủ tớ hai bận rộn thu thập chứng cứ, Kinh Triệu Doãn thấy giúp gì, liền thừa cơ lẻn ăn uống.
Cố Thanh Yến tỉ mỉ kiểm tra hàm , hai má, và ngón tay của tử thi, lông mày dần dần nhíu .
Y lấy một mảnh vải, lấy một ít nước bọt và tạp vật từ khoang miệng tử thi: “Ngân Quang, kiểm tra xem.” “Chủ tử là nghi ngờ...”
Ăn ý nhiều năm, ý tứ hết trong lời, tự nhiên thể hiểu .
Cố Thanh Yến khẽ gật đầu.
Dặn dò xong chuyện , tầm mắt y rơi bàn tròn gần đó, tàn canh thừa thãi, bình ngọc rượu ngon, minh châu tùy ý đặt đó.
Gió nhẹ lướt qua, mùi rượu vẫn còn thoảng.
Cố Thanh Yến ngẩng mắt, chỉ thấy mặt hồ tĩnh lặng, nhưng bàn dài cạnh cửa sổ bày bừa những chiếc hộp gỗ rỗng, phá hỏng cảnh quan, tủ dựa tường phía bàn rượu cũng vô cùng lộn xộn.
“Chủ tử quả nhiên đoán đúng , Ngân Quang hồ đồ, nơi quan trọng như kiểm tra sót mất.”
“Lá cây che mắt, kẻ bày cục diện , trách ngươi , hung thủ là một kẻ thông minh. Đi gọi Thạch Sinh đến đây, lời hỏi .”
Người nếu do Thạch Sinh g.i.ế.c, tử thi trúng độc bằng cách nào, bột diệt côn trùng trong bình rượu giải thích ?
Điều quan trọng nhất là, hung thủ thể g.i.ế.c mà một tiếng động?
Manh mối tưởng chừng như một mớ bòng bong, gỡ rối bí ẩn, thể bỏ sót bất kỳ chi tiết nào.
Cố Thanh Yến thầm suy nghĩ, mắt xích thiếu sót, chẳng lẽ liên quan đến châu báu rõ tung tích ?
Thạch Sinh trăm miệng khó biện, nhưng cũng gánh tội khác, vì khi gặp Cố Thanh Yến, vẫn mở miệng kêu oan liên tục.
“Rượu trong miệng tử thi, quả thật chứa mê hán dược, nhưng chỉ một điểm , đủ để ngươi thoát khỏi nghi ngờ g.i.ế.c . Thạch Sinh, liệu thể tự chứng minh trong sạch , còn xem sự thành thật tiếp theo của ngươi. Lời của bổn quan, ngươi hiểu ?”
Thế nào là núi vờn nước biếc, liễu rủ hoa tươi, Thạch Sinh từng trải qua sự chỉ trích của miệng lưỡi thiên hạ, giờ phút kích động đến khó mà tự chủ, khom lưng vái dài một cái: “Đa tạ đại nhân, đa tạ đại nhân, học tử, học tử nhất định gì nấy.”
“Ngươi lấy trộm ấn chương ở ?”
“Cái rương lớn bên cạnh tủ, bên trong nhiều dế cưng quý báu của Cừu Phi, giấu ấn chương ở chỗ , học tử từng thấy một .”
“Ngươi thật sự, động chạm đến những thứ khác trong phòng ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/nuong-tu-noi-son-da/chuong-12.html.]
Thạch Sinh gật đầu, chợt lắc đầu : “Đồ đạc thì động đến, đèn dầu cẩn thận đổ, học tử mò mẫm trong bóng tối mà .”
“Vậy ngươi kỹ xem, nơi so với đêm xảy án mạng khi ngươi rời , điểm nào khác biệt ?”
“Đại nhân cho phép học tử nghĩ một chút,” ở công đường giam một đêm, chỉ điểm là hung thủ, liên tiếp biến cố, Thạch Sinh đầu óc cuồng, mãi mới nhớ điểm bất thường.
“Trước khi học tử rời , cửa sổ là đóng, Cừu Phi uống mê hán dược, thể là mở . Còn minh châu, hẳn là đặt trong hộp gỗ mở. Đại nhân, chất độc mười phần thì tám chín là do kẻ trộm châu báu hạ.”
Cố Thanh Yến tỏ rõ thái độ, hỏi: “Ngươi rời khỏi phòng lúc nào?”
“Khoảng chừng giờ Tuất khắc ba.”
Trước đó đầu bếp là qua giờ Tý thì đến, thời gian ở giữa, hẳn là phạm vi thời gian hung thủ gây án.
Số châu báu biến mất, liệu là manh mối tiếp theo ?
Khách điếm thu hoạch gì, Cố Thanh Yến sai Ngân Quang phái điều tra các tiệm cầm đồ và chợ đen về những vật phẩm lưu thông gần đây. Vừa dặn dò xong chuyện , bên tai liền truyền đến tiếng ồn ào.
Bên ngoài vạch cách ly.
Ếch Ngồi Đáy Nồi
Diệp Loan Loan xách một bọc lớn, tay đặt vai tên trộm vặt. Thấy Cố Thanh Yến sang, nhón chân, nhiệt tình vẫy tay, khóe môi thể kìm nén mà nhếch lên.
Cố Thanh Yến hiệu cho nha dịch thả , cong môi : “Ngân Quang, tiền tháng của ngươi xem là tăng .”
Diệp Loan Loan cũng từng liệu , chuyện sẽ xảy một bước ngoặt bất ngờ.
Tên trộm nhỏ Nhị Mao trộm bạc của nàng, là một cô nhi, từng sống ở miếu Thổ Địa hẻm Thanh Bình, nhận ít sự giúp đỡ của hàng xóm láng giềng. Hai tháng , quan viên mở rộng phủ trạch, cưỡng ép mua với giá thấp mảnh đất ở hẻm Thanh Bình, mấy chục hộ dân mất nhà. Nhị Mao đành lòng họ lưu lạc đầu đường xó chợ, mới hành nghề trộm cắp, giúp họ một tay.
Bạc của Diệp Loan Loan là đòi , nhưng cái công đạo , nàng giúp Nhị Mao đòi .
Nàng xoa xoa đầu tên trộm nhỏ: “Nhị Mao đừng sợ, chính là vị đại quan lợi hại nhất mà . Cứ mạnh dạn , , đại ca ở đây.”
Cố Thanh Yến nhướng mày: “Đại ca?”
Diệp Loan Loan chút đắc ý: “Tiểu thu nhận, chiếu cố chút nhé.”
Nhị Mao đẩy lên , thuận thế quỳ xuống đất : “Tiểu dân trộm cắp mấy chục vụ, đ.á.n.h phạt, tiểu dân đều nhận, chỉ xin quan lão gia chủ cho bá tánh hẻm Thanh Bình.”
Ngân Quang thầm lắc đầu, vụ án g.i.ế.c ở khách điếm là liên lụy đến Diệp cô nương, chủ tử nhà mới phá lệ mặt xử lý. loại án dân sự chiếm đoạt nhà cửa của khác , là vượt quyền hạn, chỉ riêng dựa tính cách của chủ tử, thể đồng ý chứ?
Ngươi là đại ca, mặt tiểu cũng cần giữ thể diện, chuyện hiểu.
Cố Thanh Yến nhớ lời Diệp Loan Loan từng , lời đến cửa miệng chuyển ý, đổi lời : “Đứng dậy , chuyện ngươi , đợi vụ án kết thúc, bổn quan tự sẽ phái điều tra rõ.”
Ngân Quang kinh ngạc hai , đây chẳng lẽ là 'yêu ai yêu cả đường lối về' trong truyền thuyết , tiểu của Diệp cô nương, cũng thể đãi ngộ ?
“Tạ ơn quan lão gia, tạ ơn quan lão gia.”
Nhị Mao liên tục dập đầu, đang định dậy, chợt liếc thấy t.h.i t.h.ể đổ gục xa, rối rít :
“Quan lão gia, thật ...”
Cố Thanh Yến thấy thần sắc khác lạ, chợt trong lòng một phỏng đoán: “Ngươi là , tối qua ngươi từng đến đây ?”
“Là... ồ, ... tiểu dân g.i.ế.c...”
Diệp Loan Loan kéo Nhị Mao dậy, vỗ vỗ vai : “Ngươi cà lăm cái gì, thấy gì thì cứ là . Vả đây là chuyện , sớm giải quyết xong chuyện ở khách điếm, là thể sớm đòi công bằng cho bá tánh hẻm Thanh Bình, đúng ?”
Nhị Mao nghĩ nghĩ, gật đầu.
Cố Thanh Yến : “Nhị Mao, ngươi hãy kể chuyện tối qua, đến lúc nào, thấy gì, những gì, kể rõ ràng .”
“Bẩm quan lão gia, tiểu dân là lúc hợi thì nhị khắc từ cửa khách điếm mà , dọc bờ sông đến phòng khách. Lúc tiểu dân thấy ném đồ vật xuống sông, là bảo bối mở hộp, tiểu dân bèn gần xem. Căn phòng thắp đèn, như tiếng động, tiểu dân dám nhúc nhích, đợi một lát mới rình xem qua cửa sổ, lúc đó đang sấp bàn. Tiểu dân chỉ trộm châu báu, những thứ khác quả thực gì cả. Quan lão gia xem, tiểu dân còn tìm cơ hội tay, tất cả những thứ trộm đều ở đây.”
Gói đồ mở , đa là kiểu dáng tương tự hộp gỗ trong phòng, còn những món châu báu rời rạc, giá trị nhỏ.
Thạch Sinh kinh hãi , “, chính là những thứ , châu báu Cừu Phi bày trong phòng, mà tên tiểu tặc ngươi trộm ! Nói, ngươi g.i.ế.c ?”
Diệp Loan Loan một tay hất tay Thạch Sinh, kéo Nhị Mao lưng, “Há miệng là c.ắ.n , ngươi tuổi ch.ó ? Không thấy quan gia ở đây , đến lượt ngươi ức h.i.ế.p khác.”
Cố Thanh Yến lật gói đồ, bỗng nhiên nhặt một vật lên, hỏi, “Nhị Mao, thứ cũng lấy từ phòng c.h.ế.t ?”
Nhị Mao lắc đầu, chỉ lên đỉnh đầu, “Tiểu dân thường xuyên đến đây dò xét địa hình, đây là đây trộm từ một vị khách ở phòng Thiên tự, là hàng hiếm, vẫn đợi giá để bán .”
Ngọc thạch thượng hạng, dùng để một chiếc ấn riêng, quả thực chút lãng phí, đáy khắc bốn chữ “Cần Dĩ Lập Thân”, nét bút dường như từng thấy ở đó.
Cố Thanh Yến liếc thấy vẻ mặt Thạch Sinh hoảng loạn né tránh, bất động thanh sắc thu lấy ngọc thạch, , “Ngươi tiểu tử hàng đấy, nhưng những món châu báu màu sắc đều, rõ ràng qua chọn lọc, còn cả những cái mang cùng hộp. Vội vàng như , xảy chuyện gì, hoặc , Nhị Mao ngươi thấy gì?”
“Quan lão gia mắt thật tinh, tiểu dân quả thực thấy… thứ nên thấy. Lúc tiểu dân chọn mấy món đồ, liền thấy hành lang tiếng động, đành cho cả hộp , trốn ngoài cửa sổ, sợ gây chú ý, dám xuống nước ngay… Sau đó trong phòng chuyện, một tiếng động trầm đục, tiểu dân tò mò lén một cái, liền thấy sấp bàn ngã xuống đất, ngực, n.g.ự.c nhiều máu. Lúc đó tiểu dân sợ đến mức rơi xuống nước, vội vàng bỏ trốn…”
Theo suy đoán thời gian, Nhị Mao , chính là đầu bếp .
Từ lời khai của ba mà xem, thời gian gây án của hung thủ thu hẹp, Thạch Sinh, khi Nhị Mao phòng.
hung thủ rốt cuộc gây án thế nào, để chút dấu vết nào?
Cố Thanh Yến nheo mắt, từ đầu đến cuối xem xét vụ án.
Nhất định còn gì đó, bỏ sót…
Diệp Loan Loan thấy đang trầm tư, tự giác quấy rầy. Ánh mắt nàng chuyển động, rơi xuống Nhị Mao, bắt đầu dạy dỗ tiểu mới thu nhận.
Nàng lật đồ vật trong gói, hứng thú thiếu thiếu, “Nhị Mao, trộm đồ , ngoài giang hồ sẽ coi thường. Nếu , thì theo học cho tử tế, lục phỉ, cướp của giàu chia cho nghèo, ?”
Nhị Mao ngừng gật đầu, chỉ thiếu điều lấy sổ nhỏ ghi , “Vâng , tiểu đại ca.”
“Còn nữa, ngươi xem ngươi mắt gì , mấy thứ vớ vẩn đáng mấy tiền, cơ hội đại ca dẫn ngươi về Mân Châu, mở mang kiến thức… Ai da… Cái thứ quỷ quái gì thế ?!”
Diệp Loan Loan nắm lấy ngón tay, m.á.u rỉ thành một đóa hoa huyết đỏ sẫm, nàng vội vàng hít một nhổ , “Lại độc! Cố Thanh Yến, Cố Thanh Yến, sắp toi mạng …”
Ai thể ngờ , trong hộp gỗ đựng châu báu giấu kim?
Cố Thanh Yến một tay nắm lấy tay nàng, nhận lấy chủy thủ Ngân Quang đưa đến, rạch một vết, nắm ngón tay nàng cho m.á.u chảy .
“Diệp Loan Loan, c.h.ế.t thì đừng .”
Máu nhỏ xuống đất, nở thành từng đóa hoa m.á.u nhỏ, đó tụ thành một đóa, mép ngừng mở rộng…
Mặt Cố Thanh Yến gần trong gang tấc, mắt đen rời ngón tay nàng, lông mày khẽ nhíu. Diệp Loan Loan vẻ mặt nghiêm túc của , trái tim đột nhiên kiểm soát , đập thình thịch ngừng.
Ơ, độc còn tạng phủ, nàng xuất hiện triệu chứng tim đập nhanh ?