3
"Vào cái chốn quỷ quái , cả đời cũng đừng mong trông đợi gì nữa."
Ta cùng Ngũ hoàng tử nhốt một cung điện hẻo lánh.
Nghe lão thái giám lẩm bẩm vài câu, suýt nữa thì sợ đến c.h.ế.t khiếp.
Tưởng thoát khỏi hang quỷ, sắp tống đến hang quỷ khác.
Không ngờ a! Không ngờ!
Nơi nào địa ngục! Rõ ràng là chốn thần tiên!
Ta một vòng quanh điện, trợn tròn cả mắt.
Lạy trời đất!
Ngó xem chiếc giường lớn bằng gỗ trầm hương , ngắm những đường chạm khắc, cái tay nghề !
Lại tấm màn thêu Tô Châu , hoa văn, chất liệu, đều tuyệt hảo!
Bên ngoài còn trồng mấy cây ăn quả.
Dưới sân nuôi bao nhiêu loài hoa quý.
Chỉ là lâu ngày chăm nom, nên mọc lên rậm rạp um tùm.
Ngũ hoàng tử ngẩn bậc thềm.
Ta bước tới, đá nhẹ bắp chân , chua chát :
"Các là quý nhân, dù thất thế vẫn sống sung sướng thế ."
Chỗ ở rộng rãi thế .
Khi còn ở thanh lâu, chen chúc với năm sáu tỷ một chiếc giường lớn.
Ban đêm ngủ cũng chẳng dám trở , chỉ sợ lỡ hôn nhầm miệng bên cạnh.
Bên ngoài vang lên tiếng động.
Ta ghé tai thử, hóa là mang đồ đến!
"Ngũ hoàng tử thực sự điên ."
"Vẫn là Thái tử phi lòng, bảo chúng đem ít đồ cũ của Ngũ hoàng tử gửi tới."
"Hoàng hậu mất bệnh mấy ngày , hoàng thượng ngay cả cũng chẳng buồn liếc một cái, tâm tư đều dồn cả Quý phi ."
"Dù thì hoàng hậu cũng chỉ xuất tiểu hộ, c.h.ế.t thì cũng tiện đường nhường chỗ cho Quý phi."
Ta đến đây, liếc mắt Ngũ hoàng tử.
Cố ý đá mạnh cửa.
Bên ngoài lập tức im phăng phắc.
Đám cung nữ để đồ ngay ngoài cửa, thử.
Ồ! Khá nhiều đồ đấy!
Chăn gối, y phục, sách vở.
Ta đống sách , càu nhàu:
"Tình nhân cũ của ngươi chắc ngu lắm! Giờ còn đem sách tới gì?"
Ta tiện tay ném luôn mớ sách góc, tiếp tục lục lọi.
Chết tiệt!
Sao mang cái gì đáng tiền đến chứ!
Ta lầm bầm chửi rủa: "Người trong cung các ngươi uống sương mà lớn hả?"
Ngũ hoàng tử chỉ cái túi bàn, ngây ngô : "Phu nhân bạc."
Ta ôm lấy bạc, cảnh giác :
"Đừng mơ! Cả đời tuyệt đối tiêu một đồng nào vì nam nhân!"
Ngũ hoàng tử cướp mất một thỏi bạc của , tức đánh .
Có điều sức lực cách biệt quá xa!
Ngũ hoàng tử dùng một tay giữ đầu , một tay chỉ lên n.g.ự.c , nghiêm túc :
"Phu nhân thương, lấy bạc mua thuốc."
4
Cũng coi như tên ngốc còn chút lương tâm, để ý vết thương của .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/nuong-nuong-nang-luon-muon-bo-tron/chuong-2.html.]
Dĩ nhiên, tuyệt đối dùng bạc của mua thuốc!
Mà là đem đám sách rách đổi lấy cao bôi vết thương do va đập.
Thái giám đổi thuốc cho tít cả mắt.
Cũng chẳng mấy cuốn sách đó đáng giá bao nhiêu.
Nghe là kỳ thư hiếm , ngàn vàng cũng khó cầu.
Ta cầm thuốc trở về.
Ngũ hoàng tử bên giường, cúi đầu trông chẳng vui vẻ gì.
Than ôi, đúng là dòng dõi chân long thiên tử, khác hẳn thường.
Đến ngốc mà còn tranh sách với .
Mấy thứ đó ăn cơm chắc!
Ta mặc kệ , cởi áo giường bôi thuốc lên vết thương.
Trên lưng và n.g.ự.c đều trầy xước.
Ngũ hoàng tử rên rỉ "hừ hừ", bèn thôi giận nữa.
Hắn quả là tỉ mỉ, còn rửa sạch tay mới bôi thuốc cho .
Hai chúng đối diện trong màn.
Hắn cúi mắt, cẩn thận thoa thuốc lên n.g.ự.c , mà mặt càng lúc càng đỏ.
Nhìn dáng vẻ ngoan ngoãn , càng khiến trong lòng nổi lên tà ý.
Tay cứ lảng vảng nơi mép yếm, dám tiến thêm bước nào.
Ta cố ý áp sát, vòng tay qua cổ , cắn nhẹ vành tai: "To ? Trắng ?"
Ta dứt lời, thở nặng nề hẳn.
Ta đắc ý :
"Hừ, ngày các tỷ ở thanh lâu đều bảo, thể , nam nhân nào gặp cũng chẳng thể dời chân nổi."
Than ôi, nhốt ở cung điện , ngày ngày chẳng việc gì .
Nhìn kỹ Ngũ hoàng tử, càng ngắm càng thấy tuấn tú lạ thường.
Còn , gương mặt giống thái tử phi, còn kéo tới bao nhiêu tai vạ.
Nghĩ , nhân lúc mấy tên cẩu nam nhân khác vấy bẩn, cùng Ngũ hoàng tử vui vẻ một trận còn hơn.
Ngay trong lao , tên nam nhân đúng là vốn liếng!
Khổ nỗi, chẳng hưởng, giở màn lên ngoài.
Ta cởi yếm, ném thẳng mặt , giận dữ mắng:
"Ta chịu rẻ cho ngươi , tên ngốc ! Ngươi còn chạy ư! Nếu ngươi , sẽ gọi thị vệ tới cùng sưởi giường đấy!"
Ngũ hoàng tử cầm lấy cái yếm đào, đầu , khó xử ấm ức :
"Phu nhân đau."
Lúc mới hiểu, tới chuyện trong ngục.
Đồ ngốc!
Bao nhiêu bực dọc trong lòng liền tan biến.
Bấy giờ nhiều như thế, tuy khó chịu, nhưng cũng cố ý kêu thật khoa trương.
Ta kéo , dỗ dành: "Ngươi hôn một cái, sẽ đau nữa."
Ôi trời!
Ngũ hoàng tử quả là ham học hỏi!
Chỉ cần dạy là , còn linh hoạt biến hóa.
Ta mệt đến mức một ngón tay cũng chẳng động, bưng nước tới lau cho .
Trước khi ngủ, ôm lòng, dịu dàng vuốt ve mái tóc .
Hồng Trần Vô Định
Thái độ khiến cảm giác coi như trân bảo.
Lòng chợt mềm , vỗ nhẹ lưng , khẽ :
"Ta tên là Trịnh Yểu, chữ Yểu trong câu 'Yểu Điệu Thục Nữ'. Từ nay, gọi sai tên nữa."
Ngũ hoàng tử cúi đầu cọ cọ má , giọng dịu dàng mà :
"A Yểu ngọt thật, gọi là ngốc tử, cũng cam tâm tình nguyện ."