Nuông Chiều Em Nhiều Chút - Chương 20: Bất ngờ lớn
Cập nhật lúc: 2025-12-16 12:39:31
Lượt xem: 2
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1qV1R1DB3L
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tốn công dữ lắm mới nhóm lửa, Quỳnh Thi nhanh tay lấy cái nồi nhỏ qua đổ nước , cô nấu canh mới những món khác. Động tác tuy nhanh nhưng kinh nghiệm thì , ngón tay vô tình chạm quai chảo, cô phỏng giật một cái. Qua loa chùi chùi tay áo tiếp tục công cuộc nấu nướng.
Lá chuối khô trong lò sắp cháy hết, lúc Quỳnh Thi mới dùng tới củi bên trong cần xế, lúc mới dùng tới củi thì muộn màng nhưng , còn nhớ tới để dùng thì cũng coi như vớt vác chút đỉnh.
Củi nhóm lâu, mà Quỳnh Thi nên nhét chặt cứng cái miệng bếp, cuối cùng moi bớt . Chốc lát, củi biến thành than hồng, bàn tay trắng nõn loay hoay dùng cây khều khều chêm thêm .
Cô đưa tay lau lau mồ hôi, than đen dính lấm lem mặt, đen nhẻm .
Nồi canh hì hục sôi, Quỳnh Thi nhớ rõ điện thoại, cô dạy nấu ăn : “Nêm nếm theo khẩu vị của .”
Lần nếm đầu tiên nhạt, một muỗng muối.
Lần thứ hai vẫn còn nhạt, thêm muối.
Lần ba quá mặn, thêm đường.
Lần tư lờ lợ, Quỳnh Thi cho hạt nêm .
Củi cháy hết , cô loay hoay thêm củi , chốc lát quên nêm nồi canh của . Cứ thế, cô gái mặc nhiên nồi canh đó thành xong.
Cô bưng lên, đặt ngay ngắn bàn, vui vẻ vỗ tay xoay gian bếp tiếp tục những món theo kế hoạch.
Chiên sườn non cho giòn cho vàng, như mới ngon . Nói chiên thì dễ nhưng thực chất khó đối với Quỳnh Thi. Chảo dầu sôi sùng sục, khi bỏ sườn non chiên thì dầu b.ắ.n lên ì xèo, cô giật lui về mấy bước, nét mặt hoảng hốt. Cô xoa xoa, cánh tay dầu b.ắ.n cũng chút đau.
Lại thêm lửa quá lớn, dầu b.ắ.n cũng dữ dội hơn.
Quỳnh Thi sợ quá, vội vàng lùa củi đang cháy lấy nước dập tắt.
Mùi khét quanh quẩn chóp mũi, cô thở hổn hển.
Món nào khó thì , cô chuyển sang kho tàu hủ, khi chiên sườn non thành mà còn chảo dầu b.ắ.n tung tóe hù dọa, cho nên bao nhiêu lời dạy của cô dạy nấu ăn, cô đều quên sạch sẽ.
Nếu chế biến từ thì cứ theo ông bà mách bảo thôi.
Dù cố gắng theo lời chỉ dẫn, nhưng thứ vẫn rối tung rối mù lên, các gia vị đo lường chính xác, nồi và chảo đặt đúng cách bếp và mùi khét từ những món ăn đang bắt đầu lan tỏa khắp nhà.
Bếp lửa vốn là một vấn đề lớn, đúng cách. Quỳnh Thi một nữa cố gắng nhóm lửa bằng cách đốt những mảnh giấy và củi khô, lá chuối khô nên phần khó khăn, cô đút củi , qua một lúc tạo lửa mà chỉ tạo những cột khói đen đặc, bay mù mịt khắp nơi. Nồi cơm bên bếp còn sôi sùng sục, nước chảy trào lênh láng, sôi ùng ục nhưng Quỳnh Thi thế nào.
Cô luống cuống tay chân, nước từ nồi cơm và các món ăn chín xèo xèo cho khí trong bếp trở nên ngột ngạt. Cô lúng túng dời chảo dầu , nào ngờ dầu đổ ngoài, dẫn đến một trận lửa nhỏ thể kiểm soát xảy . Đôi tay loay hoay tìm đồ dập lửa, cẩn thận rơi một vài cái chảo và nồi sàn, khiến nhà bếp như cái bãi chiến trường. Mảnh vụn từ các nguyên liệu rơi vãi khắp nơi, một chút dầu ăn rớt cho nền gạch trơn trượt.
Lúc đầu, Quỳnh Thi bước bếp với sự hăng hái và tự tin, cô nghĩ sẽ một mâm cơm hoành tráng khiến Nghiêm Bách cái khác về , nhưng hiện trường hiện tại, Nghiêm Bách tẩn cô một trận là quá thương tình .
Cô thề là cô ý định , chứ thấy rảnh rang gieo rắc rối.
Không gian bếp của Nghiêm Bách vốn đơn giản, giờ đây trở nên hỗn loạn như một trận chiến xảy .
Lửa gặp dầu như cá gặp nước, phừng phừng lên một trận nhỏ, khói đen nghi ngút, Quỳnh Thi trố mắt kinh hoàng lửa từ một nhóm nhỏ phừng lên thành trận lớn. Phản ứng trì trệ, chân như gắn tông đơ, chạy đông chạy tây, đụng chỗ nào, phá chỗ đó.
Nhà Nghiêm Bách tuy nhỏ hẹp nhưng sạch sẽ ngăn nắp, giờ đây khác gì trải qua một trận thập t.ử nhất sinh. Dưới chân Quỳnh Thi bao nhiêu chén dĩa từ giã cuộc đời, rau củ giẫm đạp nát bét chân thiếu nữ đang hoảng loạn.
Phú Quý ngửi thấy mùi khét, bèn ngó cái đầu ngốc nghếch , một cái nhảy cẩng lên, sủa ầm trời.
Trời ơi! Cô gái , cô định đốt nhà đấy !
Bới !
Đa phần hàng xóm đều , ai ở trong nhà nên dùng động tĩnh lớn cũng chẳng thể .
Khi Nghiêm Bách trở về nhà, từ đằng xa thấy ống khói nhà phả khói đen mù mịt trời, bên ngoài Phú Quý nhảy nhót sủa điếc tai. Nghiêm Bách tím tái mặt mày, vùi đầu chạy như điên về nhà , một làn khói dày đặc bao phủ ngay khi mở cửa. Mùi khét nồng nặc mắt cay xè. Nhìn thấy cảnh tượng hỗn loạn mắt mà lặng thinh nên lời. Khói đen cuồn cuộn bốc lên từ bếp, những món ăn cháy xém trong các nồi đến những mảnh vụn vương vãi sàn, chống tay lên thành cửa, khỏi cảm thấy choáng váng.
Anh hốt hoảng vứt xe đạp của bên ngoài, lao nhà với dáng vẻ sốt sắng. Đôi mắt run rẩy khi thấy bóng dáng quen thuộc bên trong.
Nghiêm Bách tròn mắt đang giữa đống hỗn độn với khuôn mặt lấm lem và vẻ mặt bối rối.
Anh hoảng sợ vô cùng, tưởng ai đốt nhà .
Không ngờ rằng là cái cô thiên kim trời đ.á.n.h !
Không gây thù gì mà cô đến đốt nhà giữa thanh thiên bạch nhật như .
Nghiêm Bách lao tới như siêu nhân giải cứu hoà bình, kéo Quỳnh Thi sang một bên, tránh khỏi nhóm lửa chảy phừng phừng từ xó bếp. Xả một thau nước, dứt khoác tạt , lửa dập tắt, khói và mùi khét ngập tràn trong khí. Quỳnh Thi khúm núm một bên, nhấc mí mắt len lén sắc mặt chủ nhà.
Nghiêm Bách thở hồng hộc, thể chủ nhân phá hoại nhà .
Gương mặt cô gái lem luốt, mặt đen thui như táo quân, đó dám ho hen gì, niết niết quần, cúi đầu , đáng thương buồn .
Cô trở thành như vầy, cô chỉ cho một bất ngờ nho nhỏ thôi, ai mà dè, bất ngờ cũng ghê gớm, nhà xém xíu nữa thành bãi tro tàn tay cô .
“Quỳnh Thi.” Giọng chủ nhà đầy bất lực vang lên: “Em đốt nhà hả?”
Âm thanh thiếu nữ vang lên đầy áy náy: “Em chỉ cho một bất ngờ thôi.” Cô xụ mặt, chu môi lí nhí : “Cũng ngờ là xém chút đốt nhà .”
Nghiêm Bách khổ, sàn nhà vương vã đồ ăn mà nên lời. Anh cúi xuống nhặt rổ nồi niêu soang chảo lên, Quỳnh Thi tội, gượng gạo, lom khom nịnh nọt: “Để em phụ nha.”
“Quả thật là bất ngờ lắm… Bất ngờ là nhà mém rụi tàn trong tay em.”
“Em thù oán gì thì , đừng đốt nhà như chứ.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/nuong-chieu-em-nhieu-chut/chuong-20-bat-ngo-lon.html.]
“Xém chút nữa thành vô gia cư .”
Nghe Nghiêm Bách , Quỳnh Thi vô cùng hổ, nghẹn họng thốt câu nào.
Cô gượng gạo.
Dọn dẹp xong bãi chiến trường mà thiếu nữ nào đó gây nên, mệt hết cả . Nghiêm Bách chống hông, bộ dạng truy hỏi: “Nói , em bất ngờ gì?”
“Em… em đồ ăn cúng dì, em thấy bận rộn cho nên…”
Nghe , sững sờ mấy giây, đó mỉm xoa xoa đỉnh đầu cô:
“Bốn giờ sáng là cúng .”
Nghe , Quỳnh Thi kinh ngạc, ngờ thứ chuẩn , đều từ . Cô hé môi gượng: “Vậy, hả.”
Nghiêm Bách dời mắt món ăn còn nguyên vẹn bàn, bước chân tới. Quỳnh Thi nhanh nhảu khoe: “Món , món em đảm bảo ngon, nếu cúng dì thì bây giờ nếm thử tay nghề của em .”
Nghe tay nghề thì vẻ cao siêu đó.
Anh nhếch chân mày, lấy muỗng múc một miếng nước lên húp. Dòng nước lan trong khoang miệng, hương vị thấm , nét mặt Nghiêm Bách chợt bất động, khóe môi đau khổ run run, trong miệng mặn hơn cả nước mắm. Thú thật, bao giờ ăn tô canh đậm nước mắt như . Quỳnh Thi ở bên cạnh hồi hộp, thấy chân mày run run, đôi môi mím chặt, khóe mắt dâng tràn nước, cô đưa tay lau lau: “Anh đừng cảm động, chỉ một tô canh thôi mà.”
Quỳnh Thi cảm thấy Nghiêm Bách tội nghiệp vô cùng, sống ở đây một , từ đến nay đều tự , hôm nay nấu cho ăn một bát canh mà rươm rướm nước mắt, cảm động phát .
Cô cảm thông thấu hiểu, giơ tay vỗ nhè nhẹ lên vai , vành mắt cũng đỏ lên.
Nghiêm Bách ngậm trong miệng, nuốt xuống để ai đó vui vẻ nhưng mãi vẫn nuốt , miệng đang ngậm muối, chắc chắn Quỳnh Thi đổ hết hủ muối nhà cái nồi canh , nếu mà mặn đến như !
Ngậm đắng nuốt cay ‘ực’ một tiếng.
Đầu lưỡi tê tái, khứu giác trì trệ.
Anh kìm nén tiếng ho khan phát từ cổ họng, thấy bao lá chuối khô xẹp lép vứt trong kẹt, c.h.ế.t trân tại chỗ.
Quan sát thứ nơi gác bếp, đáng lý những thứ trong đó mất lâu mới dùng hết, mà tay cô nương thì thứ từ giã trong vòng một nốt nhạc.
Nghiêm Bách nhắm mắt, há miệng thở dốc, trong lòng cuồn cuộn giông bão.
Thiếu nữ Quỳnh Thi bão tố trong lòng nọ, cô nhiệt tình xới cơm , hí hửng mời mọc: “Ngon như thì thể bỏ.” Cô nhét chén tay : “Đây, cơm đây, ăn để sức .”
Cơ thể cứng ngắc lôi kéo xuống, đôi đũa chọc chọc cơm nhão như bùn. Mặt tái mét, tài nấu ăn của Quỳnh Thi còn khó coi hơn cả lúc mười tuổi nữa.
Gương mặt lem luốc than đen đầy mong ngóng, bất lực lùa cơm , ăn như mất vị giác, khứu giác và thị giác.
Trước sự chứng kiến của Quỳnh Thi, đại ca ngõ Dân An ăn hết chén cơm đầy ải gian lao như cực hình. Cô vui vẻ vẫy tay tạm biệt, Nghiêm Bách mặt mày tái mét lưng , ở sàn nước, một hồi lặng lẽ yên ắng.
*Oe ọe*
Tối hôm đó, Quỳnh Thi quyết tâm lên mạng xem thêm vài công thức nấu ăn, cô thấy nấu ăn cũng gì khó khăn cả, cô cũng nghĩ đến viễn cảnh đầu bếp năm luôn . Ngày mai hỏi mợ út cách cá kho tộ, mỗi ngày đều cho Nghiêm Bách ăn.
Một hôm tối trời đầy , một bên cao hứng một bên nhà xí báo.
Nghiêm Bách nâng tay lau mồ hôi trán, mặt mày một chút máu, sức lực bào mòn.
“Không Quỳnh Thi bỏ nhầm t.h.u.ố.c xổ nữa, con nó, tối nay ông đây khỏi ngủ nghê gì.”
Tài nấu nướng hôm nay của Quỳnh Thi, mười năm Nghiêm Bách vẫn còn nhớ rõ mùi vị mưu sát năm .
Ba tháng trôi qua một cái chớp nhoáng, kì thi giữa kì cũng gần đến. Quỳnh Thi mỗi ngày đều ôn tập chăm chỉ, còn Nghiêm Bách thì đội xổ nên mấy cái kì thi bỏ trong lòng, thậm chí ngày thi còn , Phát Tài mới lơ mơ gật đầu.
Thông thường, ngày thi mỗi lớp tự sắp xếp bàn ghế, dọn dẹp vệ sinh. Tiếng chuông vang lên, tất cả học sinh chạy ùa ngoài, xem lời giáo viên dặn dò như gió thoảng qua tai, cuối cùng trong lớp chỉ còn Như Ánh, Quỳnh Thi và lớp trưởng.
Chổi trong lớp bóc lột sức lao động nên lụi tàn, lớp trưởng qua lớp khác mượn.
Như Ánh Quỳnh Thi, vẻ mặt bất mãn: “Con trai lớp giới tính nữ gì á, vệ sinh lớp là bỏ chạy hết trơn, cái tích sự gì.”
Quỳnh Thi kéo ghế, hì hì, tức giận: “Thôi mà, chỉ mấy cái ghế thôi, đừng tức giận nha. Chúng từ từ cũng sẽ xong thôi.”
Cô bạn hừ hừ, cầm lấy ghế kéo rõ mạnh. Lại : “Lớp trưởng trốn luôn gì , mượn chổi thôi mà lâu dữ .”
Nghiêm Bách cũng thuộc thành phần giới tính nữ như trong lời Như Ánh . Thay vì chạy trốn như mấy nam sinh lớp Quỳnh Thi, từ tốn khoan t.h.a.i chầm chậm bước xuống lầu. Lớp của Quỳnh Thi ngay gốc cầu thang, Nghiêm Bách quét mắt qua thấy cô gái mang vác bàn ghế vô cùng nặng nhọc mà miệng vẫn tươi. Anh chau mày, kéo Phát Tài lớp.
“Em Quỳnh Thi ơi, cần tụi giúp ?”
Phát Tài hết câu, thấy đại ca nhà đỡ lấy cái ghế mà Quỳnh Thi đang nắm lấy đặt lên bàn. Cậu co thắt đen cả mặt.
Quỳnh Thi lắc đầu: “Lớp của em thì để em , các vệ sinh lớp cũng mệt .”
Nghiêm Bách : “Dọn thêm một lớp cũng việc gì.”
Phát Tài: “…” Hình như hồi nãy lớp trưởng 12B8 rụt rè bảo ở vệ sinh nhưng hung hăng nạt , bây giờ vẻ đúng đắn cho ai coi?
Học sinh 12B8 thét: Đại ca, bỏ lớp mà nịnh gái, như mà coi !!!
Nghiêm Bách đợi Quỳnh Thi năng gì, tóm lấy chân ghế, nhẹ nhàng đặt lên bàn, liếc mắt thấy Phát Tài mập tướng to đùng một chỗ, cất cao giọng lạnh tanh: “Mày đó giám thị ?”
Phát Tài: “...”
Cậu trừng mắt, ục ịch tới, lòng thầm mắng: Nghiệp của thì gánh , kéo em theo gì!