Nuông Chiều Em Nhiều Chút - Chương 19: Quá khứ
Cập nhật lúc: 2025-12-10 14:12:10
Lượt xem: 4
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ở góc nào đó của trường, Quỳnh Thi lấp ló cái đầu , trông thấy em họ vui vẻ, cô cũng vui lây. Cô đám đòi tiền đừng cho Gia Chánh cô trả nợ , nếu như thì Gia Chánh nhất định sẽ tự ti, thiếu niên đang lớn, ngông cuồng, nếu để một đứa con gái trả tiền thì mất mặt đến nhường nào. Còn nữa, vốn ghét mấy nhà giàu, như sẽ định kiến với cô, cho rằng cô khin thường mấy triệu trả nợ.
Nghiêm Bách cách đó xa, hai tay đút túi quần. Anh thấy rõ cô đưa tiền cho bọn , nhưng hiểu chuyện gì, giờ thấy thằng Chánh ngu xuẩn thì cũng hiểu rõ .
Anh đ.á.n.h cái thằng nợ đó, nhưng Quỳnh Thi âm thầm giải quyết, tức là ông nhóc nhỏ .
“Quỳnh Thi.” Giọng lười biếng vang lên, cô nghoảnh mặt .
“Về thôi.”
Quỳnh Thi bất ngờ chớp mắt, hỏi: “Ơ? Em hóa dang Tài .”
Nghiêm Bách mặt đen thui, cục diện là do một đó thôi. Thế là mặt dày mày dạn : “Phát Tài đau bụng, chở nổi.”
Phát Tài đang ăn tám chục món ở lề đường, hắt xì một cái rõ lớn, xuống cái bụng phệ mà gật gù: “Chưa căng, vẫn còn chứa .”
Cuộc sống an trải qua thêm một tháng, Quỳnh Thi sống khá thoải mái và vui vẻ, Gia Chánh chở cô học, lâu lâu việc thêm cô sẽ hóa dang Phát Tài, còn Phát Tài lâu lâu đột nhiên đau bụng thì Nghiêm Bách sẽ phiên chở, nhưng năng suất nhiều, công việc thị trấn nên một tuần chỉ cho cô hóa dang một thứ tư, mà cũng trùng hợp ghê, một tuần tận bảy ngày mà Phát Tài cứ tới thứ tư là đau bụng.
Từ miệng Phát Tài, Quỳnh Thi mới gia cảnh của Nghiêm Bách.
Từ nhỏ, cha g.i.ế.c tuyên án chung , thì bài bạc đổ nợ nên tự vẫn mất cách đây lâu. Cho nên, trong nhà ai, căn nhà hiu quạnh từ khi Nghiêm Bách mười tuổi. Anh sống một từ thuở trẻ con . Không một tuổi thơ nào hạnh phúc trong kí ức non nớt, sự quan tâm nào trong hành trình khôn lớn, cũng chẳng lấy một tường thành vững chãi để ỷ , dựa chính mà trưởng thành.
Hồi lên cấp hai, Nghiêm Bách từng đ.á.n.h hội đồng một thời gian. Nằm giữa phòng học, lúc đó xung quanh là những lời khinh thường, chỉ chỏ là đứa mồ côi, ngừng nhạo lên cảnh đáng thương . Cũng chính vì sự khinh nhờn của những cùng trang lứa mà Nghiêm Bách buộc trở nên hung tàn, trở thành một thiếu niên giang hồ chợ lớn, bảo kê cả một cái đình Bình An khiến bất cứ ai cũng dám đụng .
Anh liều mạng đ.á.n.h trả bất kỳ ai dám thách thức . Đó chỉ là lá gan mà còn là tấm khiên để tự bảo vệ chính .
Tối hôm qua, Quỳnh Thi mợ rù rì chuyện với . Bọn họ ngày mai là đám giỗ của Nghiêm Bách. Mợ còn : “Cái thằng đó chắc cũng y như năm , mâm cơm cúng thôi chứ mời ai cả.”
Cậu út thở dài trả lời rằng: “Cha nó ở tù còn thì cờ bạc, sinh nó cũng chăm lo gì, lúc hai vợ chồng về đây, thằng nhỏ cứ như ăn mày, xin cơm quần áo để mặc, Phát Tài cho mới mảnh áo ấm. Nếu là nó, cũng trách, mâm cơm như là nó cũng rộng lượng nể tình lắm .”
Mợ thở dài thườn thượt: “Tuy nó mất nhưng nợ đó vẫn còn, nó vẫn nai lưng trả nợ nó. Không chừng nào mới thể trả hết, từ sáng sớm đến đêm khuya, thấy dư dả gì.”
Hai vợ chồng thở ngắn thở dài.
Quỳnh Thi cầm ly nước siết chặt trong tay, lòng chũng xuống như cơn mưa nặng hạt. Lại nhớ về những câu của Phát Tài khi kể về quá khứ của Nghiêm Bách, cảm thấy nghẹn ngào và đau nhói. Mỗi câu chữ trong câu chuyện của Nghiêm Bách cứ như là những mảnh vỡ sắc nhọn, đ.â.m thấu trái tim cô.
Đối với Nghiêm Bách, hình ảnh cha tù tội và lâm con đường bài bạc tìm đến cái c.h.ế.t để giải thoát khỏi đau khổ, tất cả tạo nên một bức tranh tăm tối và ám ảnh thiếu niên trẻ tuổi . Cô thử tưởng tượng đến cảnh Nghiêm Bách một lớn lên trong sự thiếu thốn vật chất lẫn tình cảm, chỉ bản và những ký ức đau thương để bầu bạn thì thực sự nghẹn lòng, một đứa trẻ chỉ lên mười gánh chịu bao đau thương mà vượt qua bóng tối thì vết thương đó thực sự sâu.
Có lẽ, mỗi bước trong ngần mấy năm trời từ một đứa trẻ trở thành một thiếu niên mạnh bạo dường như là một hành trình chống chọi với phận.
Hai giờ sáng, Nghiêm Bách trần trọc ngủ , gác tay lên trán, từ trong n.g.ự.c áo lấy một sợi dây chuyền bạc màu, đó là món quà duy nhất của quá cố.
Nghiêm Bách hận bà, cũng hận bà vì lâm con đường đó. Thậm chí trực tiếp ảnh hưởng đến tương lai của , nợ khổng lồ , thực sự tưởng tượng đến ngày trả.
…
Cũng một Nghiêm Bách thương bà, thương bà vì lấy một đàn ông tệ bạc, đ.á.n.h đập bà mỗi ngày, bà lâm con đường đó cũng vì tiền, bởi vì tiền thì chồng đ.á.n.h đập, con trai quỳ lạy xin cơm khác, con trai cũng sẽ áo ấm ngày mưa lạnh buốt, cũng sẽ kẹo ngọt mỗi khi học ngoan.
Ngón tay xoa nắn dây chuyền, tuy cũ nhưng vẫn vứt . Đây là món quà sinh nhật bà tặng khi chín tuổi. Còn nhớ, ngày bà đồng lương ít ỏi, mua tặng cho , bà : “Bánh kem đắt nhưng cha con thấy sẽ giấu tiền mua cho con. Dây chuyền mua cũng chẳng đắt gì nhưng con thể giấu, cho cha con .”
Đình Bình An Nghiêm Bách hận nhất là cha ruột nhưng trong tim một góc nhỏ chứa đựng nụ dịu dàng của .
Anh xốc mùng xuống cuối giường, đằng sào quần áo lụp xụp một tấm màn kéo . Nghiêm Bách kéo rèm, rũ mắt bàn thờ đơn sơ đến đáng thương của . Một tấm hình, một lư hương, đặt một tấm ván mục nát. Anh lấy khăn lau kỹ tấm hình phụ nữ xinh , trong màn đêm tối tăm lạnh giá, tiếng ếch nhái vang lên ngừng, khẽ khàn bật thốt:
“Mẹ.” Một tiếng kêu ngắn ngủi nhưng khiến tim co thắt dữ dội.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/nuong-chieu-em-nhieu-chut/chuong-19-qua-khu.html.]
Đã bao lâu gọi, chính cũng nhớ.
Vì thấy để gọi.
Một kẻ hung tàn cũng thể là một đầy tình cảm, và đó chính là Nghiêm Bách.
“Mợ ơi, con mua đồ, mợ về .”
Quỳnh Thi đợi mợ út khỏi chợ mới lén lút chạy ngược trong chợ, cô cầm tờ giấy lên, miệng liên tục những nguyên liệu cần mua. Cô quan sát kỹ , cửa hàng nào mà nguyên liệu đó, cô sẽ nhớ kỹ, mợ mà về một cái là cô phóng chỗ đó mua ngay, khỏi mất công chạy tìm.
Trở , tay Quỳnh Thi ít đồ, cô gian nan lau mồ hôi trán, miệng thở phù phù.
Phú Quý thấy quen nhảy cẩng lên, Quỳnh Thi đưa tay ‘suỵt’ một tiếng.
Theo như ngóng từ Mập nhiệt tình, thì giờ Nghiêm Bách lên thị trấn , trưa trưa mới về. Quỳnh Thi cái lỗ to đùng ở cửa nhà Nghiêm Bách, cô gãi đầu ngốc nghếch: “Không ngờ còn ngày .”
Đầu tiên, bỏ hết đống đồ , cô lom khom bò , cũng may là dáng mảnh nên chỉ vướng vài chỗ cần vướng, nếu mập thêm xíu nữa là kêu thợ cưa gỗ tới mới thể lôi cô trở . Quỳnh Thi dậy phủi phủi tay chân, thể cảm thán bản : “Cái lỗ sinh khớp với .”
Cô tung tăng mang đồ chạy đến bếp củi nhà Nghiêm Bách.
Nói thật, Quỳnh Thi nấu ăn, cũng từng đụng bếp ga, cho nên cái bếp củi đối với cô mà chẳng khác nào một bài toán khó. Quỳnh Thi gãi gãi gò má, nhăn mặt nhăn mày: “Không , bình tĩnh, hôm qua xem mợ nhóm lửa . Chỉ cần nhóm lửa xong là nấu thôi.”
Biết tài nấu ăn đến nên cũng học bổ túc , tuy tài nhưng bản lĩnh thừa. Quỳnh Thi xoắn tay áo, loay hoay lục lọi thứ trong bếp, nào là lấy rổ lấy thau, lấy d.a.o lấy kéo.
Cô xem cách nấu sườn non chiên và đậu hủ kho , thêm món canh cải đậu hủ nữa, coi xong cũng thấy dễ lắm nha.
Cô thiên kim bắt tay việc rửa nguyên liệu, cô kinh nghiệm trong việc xả nước cho nên đợi thau đầy nước mới rửa, nếu phí phạm lắm. Quỳnh Thi nhớ Gia Chánh hất rau cho ráo nước, nên cũng tập tành hất hất, thẩy thẩy mạnh, nhưng kinh nghiệm khác chạm tay đầu.
*Bẹp*
Quỳnh Thi trố mắt, lúng túng rổ rau úp xuống đất, vương vã khắp nơi.
Thế là thiên kim phí phạm nước.
Thua keo bày keo khác. , kim chỉ nan của Quỳnh Thi chính là như .
Thái đậu hủ gì mà khó, thái ngang thái dọc là ngay những khối đậu hủ mắt. Theo suy nghĩ chính là như , lý thuyết sai, Quỳnh Thi cũng sai.
Tấm thớt nhà Nghiêm Bách sai!
Cô mới đè d.a.o xuống, tấm thớt lật ngang xỉu một cái đùng xuống đất, đậu hủ tấm thớt đè nát bét. Cũng may là cô mới thái một miếng, tiếp theo cô đặt tấm thớt nhích trong, ban nãy là do để mé mé nên đè d.a.o xuống lật lìa.
Quỳnh Thi để đậu hủ sang một bên, cô chuẩn cái chảo chiên đổ dầu ăn . Ngó nghiêng mới là nhóm lửa, cô đập phát đầu, lúi húi lấy lá chuối khô trong bao , dùng hột quẹt mồi, nhưng cô quẹt hoài mà lửa, đầu ngón tay cái đỏ bừng.
Hột quẹt giống như khinh thường, cứ cứng đầu lửa. Quỳnh Thi hai mắt bừng lên quyết tâm, kiên nhẫn quẹt tới cùng.
là ông trời phụ lòng , một trăm lẻ một con ch.ó đóm ánh lửa nhá nhem phừng lên. Quỳnh Thi kịp mừng thì lửa tắt . Sắc mặt cô đen thui, mới là lá chuối ướt.
“…”
“Làm !”
Nhìn ngọn lửa phừng cháy, Quỳnh Thi thấy lửa cháy như nhiệt huyết của chính liền phấn khởi bao. Công việc khi nhóm lửa xong là thẩy củi , Quỳnh Thi nhớ mà, nhưng chỉ nhớ mỗi đoạn nhóm lửa lên thôi. Cái bao lá chuối nhà Nghiêm Bách chắc hẳn là vài tháng mới hết, thế mà Quỳnh Thi dùng triệt để một .
Chảo dầu nổi bong bóng, cô tủm tỉm như lập chiến công, sang lấy sườn non, chạm ngay lập tức mới nhớ.
“Ấy c.h.ế.t, quên ngâm nữa.”