3
Tối về nhà, tôi kể lại tình hình cho Từ Dương.
Từ Dương cười lạnh một tiếng: "Em không thực sự tin đấy chứ?"
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
Tôi nói: "Chẳng lẽ nó lại đi trù ẻo bà mình à?"
Hồi chúng tôi quyết định tài trợ cho Trương Thiến, đã đặc biệt điều tra hoàn cảnh của cô ta.
Cô ta sinh ra ở nông thôn, bố mất sớm, mẹ tái giá, từ nhỏ sống với bà nội.
Tuy điều kiện đi học khó khăn nhưng thành tích lại khá tốt.
Từ Dương cười đầy mỉa mai, đưa tay véo nhẹ má tôi, ánh mắt nhìn tôi đầy cưng chiều:
"Em vui là được."
Từ Dương ở tuổi này đã tự mở được công ty, về khoản nhìn người tôi càng tin tưởng anh ấy hơn.
Chẳng lẽ Trương Thiến thực sự có vấn đề?
Tôi mở trang cá nhân của Trương Thiến, không biết đã bị cô ta chặn từ lúc nào.
Tôi lại vào Douyin của cô ta, cũng chẳng thấy tin tức gì.
Nhưng tôi lần theo bình luận trên Douyin của cô ta, đoán ra được nick Xiaohongshu.
Một khi m.á.u hóng chuyện của phụ nữ đã nổi lên, khả năng tìm kiếm manh mối đến Sherlock Holmes cũng phải chào thua.
Tôi mở Xiaohongshu của cô ta lướt xem, khá là sốc.
Tài khoản Xiaohongshu của cô ta có hơn mười nghìn người theo dõi, toàn đăng ảnh khoe đồ xịn và ảnh tự sướng.
Góc chụp ảnh tự sướng chọn rất khéo, trông vừa sang chảnh vừa bí ẩn.
Nếu không có ảnh tự sướng của cô ta, tôi còn tưởng tài khoản Xiaohongshu này là của tôi cơ đấy.
Vì những món đồ xịn mà cô ta chia sẻ, toàn là những thứ tôi đăng trên bảng tin bạn bè.
Bình thường rảnh rỗi, tôi hay đăng chia sẻ vài món đồ hay ho lên bảng tin bạn bè.
Toàn bạn bè mình cả, tôi cũng không cố tình chặn ai.
Nhưng tôi không ngờ, Trương Thiến lại dám nhận những thứ đó là của mình.
Một cảm giác buồn nôn dâng lên trong lòng.
Đúng là cái đồ ham hư danh!
Tôi lại lướt xuống xem tiếp.
Bỗng thấy một bóng lưng con trai quen quen.
Nếu tôi không nhìn nhầm thì bóng lưng này là của Từ Dương, địa điểm chụp chính là văn phòng của anh ấy.
Bên dưới còn kèm dòng chữ: "Từ tiên sinh vất vả quá, thương ghê!"
Phần bình luận còn đặc sắc hơn:
"Bạn trai của tiểu tiên nữ trông có khí chất ghê, trẻ tuổi đã tự mở công ty, đúng là người xứng đôi với tiểu tiên nữ của chúng ta."
Bên dưới bình luận này, Trương Thiến đã trả lời.
Cô ta nói: "Từ tiên sinh thật sự rất xuất sắc, là thần tượng em ngưỡng mộ."
Chồng tôi có xuất sắc thì liên quan quái gì đến cô ta.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/nuoi-nham-mot-tra-xanh/chuong-2.html.]
Sao nào, cô ta còn định chiếm tổ chim khách à?
4
Chưa kịp nghĩ ra cách xử lý Trương Thiến thì cô ta đã tự tìm đến cửa.
"Chị ơi, chị với anh nhà còn mấy ngày nữa mới về quê ăn Tết đúng không ạ?"
Tôi gật đầu.
Cô ta cười nói: "Vậy em đến nhà chị ở mấy hôm được không ạ?"
Có một giây, tôi nghi ngờ thính giác của mình có vấn đề.
Sau đó, tôi nghe Trương Thiến giải thích.
Cô ta nói vì chuyện thực tập nên cần ở lại mấy ngày.
Nhưng ngày mai trường học sẽ đuổi hết sinh viên ra ngoài, cô ta không còn cách nào khác mới nghĩ đến việc xin ở nhờ nhà tôi vài hôm.
Tôi với cô ta chẳng thân chẳng quen, vậy mà cô ta cũng mặt dày mở miệng được.
Nghĩ đến tài khoản Xiaohongshu của Trương Thiến, tôi luôn cảm thấy chuyện này không đơn giản như vậy.
Trương Thiến tỏ vẻ đáng thương cầu xin tôi, kể khổ đủ điều.
Cô ta nói: "Chị ơi, em không ở không đâu, em làm việc được mà. Chị cứ coi như thuê osin mấy ngày đi ạ?"
Thiện cảm của tôi với Trương Thiến, sớm đã bay sạch sành sanh sau những tiếng "Từ tiên sinh" của cô ta.
Nhưng mà cô ta đã muốn đến nhà tôi làm người hầu đến thế, vậy thì cứ để cô ta đến thôi.
Dù sao nhà có thêm người lạ vào ở, tôi cũng hỏi ý kiến Từ Dương.
Anh ấy chỉ trả lời hai chữ:
"Tùy em!"
Cứ thế, tôi đồng ý cho Trương Thiến ở nhờ.
Tôi chỉ tò mò muốn xem rốt cuộc cô ta định giở trò gì.
5
Trương Thiến đến nhà xong thì tỏ ra rất tích cực.
Chủ động dọn dẹp vệ sinh, còn nấu cả bữa tối.
Từ Dương về nhà, thấy đồ ăn bày trên bàn thì ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn tôi:
"Mới đặt đồ về à?"
Chưa kịp để tôi mở miệng, Trương Thiến đã bưng bát canh cuối cùng từ bếp ra.
Cô ta tươi cười nói với Từ Dương:
"Anh ơi, anh về đúng lúc quá. Canh nóng em vừa nấu xong, anh có thể uống chút cho ấm bụng."
Từ Dương chẳng thèm liếc nhìn cô ta.
Ném cặp tài liệu xuống, lao đến sofa ôm chầm lấy tôi:
"Sao không đặt đồ ở Hỷ Lai Ký? Chẳng phải em bảo tối muốn ăn hủ tiếu xào bò khô à?"
Từ Dương biết tôi không thích nấu nướng, bình thường nếu anh ấy rảnh thì anh ấy nấu, không rảnh thì chúng tôi đặt đồ ở quán hoặc ra ngoài ăn.
Trương Thiến như không khí bị bỏ mặc tại chỗ, Từ Dương từ đầu đến cuối không thèm nhìn cô ta lấy một lần.