Sau sự cố ở tiệm hoa, Mộc bỗng trở nên trầm mặc lạ thường. Anh thường xuyên thẫn thờ gương, sâu đôi mắt như thể đang tìm kiếm một lạ mặt nào đó ẩn náu bên trong.
Những cơn đau đầu bắt đầu trở với tần suất dày đặc hơn. Chúng còn là những cơn nhức âm ỉ mà là những cú va đập dữ dội màng tang. Mỗi như thế, trong đầu Mộc lóe lên những hình ảnh chập chờn: một chiếc siêu xe đen bóng lao vút trong màn đêm, tiếng phanh xe rít cháy mặt đường, và một gương mặt phụ nữ trung niên sang trọng đang nức nở.
"Mộc, đau đầu ?" An Hạ lo lắng bước tới, tay cầm một vỉ t.h.u.ố.c giảm đau.
Mộc giật , vội vàng thu vẻ mặt đau đớn, gượng : "Không , chỉ là chóng mặt thôi."
Tối hôm , khi An Hạ đang hì hục cắm nốt lẵng hoa hồng trong bếp, tivi ngoài phòng khách đang phát bản tin tài chính cuối ngày. Mộc sàn nhà, tay cầm món đồ chơi gỗ mà An Hạ tặng, nhưng đôi mắt dán chặt màn hình.
“... Đã hơn một tháng kể từ khi CEO của tập đoàn Cố thị - Cố Tường mất tích một vụ t.a.i n.ạ.n xe bí ẩn cao tốc. Hội đồng quản trị đang rơi tình trạng hỗn loạn khi tìm thấy tung tích của thừa kế duy nhất...”
Trên màn hình hiện lên một tấm ảnh chân dung. Người đàn ông trong ảnh mặc bộ vest thủ công tinh xảo màu xanh navy, mái tóc vuốt cao lộ vầng trán thông tuệ, đôi mắt sắc lẹm như chim ưng và thần thái lạnh lùng đến cực hạn.
Mộc đ.á.n.h rơi món đồ chơi xuống sàn. Tiếng gỗ va chạm với nền gạch phát âm thanh khô khốc.
Đó là .
Dù những vết trầy xước, dù mái tóc cắt tỉa cầu kỳ, nhưng gương mặt đó, đôi mắt đó, thể là ai khác. "Cố Tường" – cái tên vang lên trong đầu như một sắc lệnh, phá tan xiềng xích của sự quên lãng. Toàn bộ ký ức ùa về như một trận lũ quét: những cuộc họp căng thẳng, những bản hợp đồng nghìn tỷ, và cả ánh mắt độc ác của kẻ cắt dây phanh xe đêm đó.
Ngọc Đinh Đang
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/nuoi-nham-dai-lao-trong-tiem-hoa/chuong-6.html.]
An Hạ từ trong bếp chạy khi tiếng động: "Có chuyện gì thế Mộc?"
Cô theo hướng mắt , lên tivi. Tấm ảnh chân dung của vị CEO quyền lực vẫn còn đó. An Hạ sững sờ, cái kéo tay cô suýt chút nữa rơi xuống chân. Cô đàn ông đang sàn – đang mặc bộ đồ thun bình dân, và màn hình.
Sự tương đồng đến ngạt thở.
"Mộc... ..." An Hạ lắp bắp, giọng run rẩy.
Mộc cô. Anh vẫn chằm chằm tivi, đôi bàn tay đan chặt đến mức các khớp xương trắng bệch. Sự ngây ngô trong đáy mắt biến mất , đó là một sự lạnh lẽo, uy nghiêm vốn của một bậc đế vương.
"Hạ..." Anh gọi tên cô, nhưng giọng điệu đổi. Không còn là tiếng gọi nũng nịu của "khúc gỗ", mà là thanh âm trầm thấp, đầy sức nặng của Cố Tường. "Có lẽ, thời gian ở nhờ của kết thúc ."
Trái tim An Hạ thắt . Cô ngày sẽ đến, nhưng ngờ nó đến theo cách đột ngột và tàn nhẫn thế . Người đàn ông cô nhặt về từ bãi rác, hóa là một nhân vật mà cô chỉ thể thấy qua màn hình tivi.
Mộc dậy, xoay cô. Ánh mắt tràn đầy sự phức tạp: sự tỉnh táo sắc sảo, sự phẫn nộ với quá khứ, và cả một nỗi xót xa thốt nên lời khi gương mặt tái nhợt của An Hạ.
Căn phòng trọ nhỏ bé bỗng chốc trở nên ngột ngạt. Bức tường ký ức nứt toác, và từ những kẽ nứt , thế giới hào môn xa hoa đang chuẩn nuốt chửng lấy sự bình yên mà họ cùng xây dựng suốt một tháng qua.