NUÔI CON CẢ ĐỜI, VỀ GIÀ TÔI ĐI RỬA BÁT KIẾM TIỀN NUÔI CHÁU - 1
Cập nhật lúc: 2025-10-22 06:12:09
Lượt xem: 173
gọi cho con trai, định mượn 500 tệ để đóng phí bán trú cho cháu.
Nó viện cớ “hết tiền” để từ chối.
nó quên cúp máy.
“Mẹ sẽ trả mà, em cho mượn chút?”
Giọng con trai nhỏ nhẹ, còn con dâu thì cất lên đầy khó chịu:
“Mấy năm nay Kỳ Kỳ bà nuôi, tụi nhờ . Bà gọi là ‘mượn’ cho , ý là đòi tiền đấy!”
“Chứ nghĩ ? Cho mượn , bà trả chắc? 500 hôm nay, mai mốt đòi thêm hai ngàn một tháng thì ?”
Cháu nội cũng xen , giọng chua lè:
“Ba đừng cho tiền bà nội nha, con ghét bà. Bà chẳng cho con ăn gì ngon hết, con ở nhà bà nữa!”
nhạt.
Hóa , đây là cái nhà mà dùng tiền hưu của “dựng” nên đấy ?
Tốt.
Từ nay, sẽ sống đúng như cái “bà già tham tiền” trong miệng các .
–
Đến trường đóng tiền bán trú cho Kỳ Kỳ, cô giáo bảo tháng tăng thêm 500.
chỉ mang theo 1.000 tệ, nên gọi cho con trai, nhờ nó chuyển giúp, trả.
Nó bảo tiền, kêu về nhà lấy .
Sắp cúp máy thì giọng nó và con dâu vang lên — đầu tiên “mượn tiền” con trai, mà thứ đối thoại .
nắm chặt điện thoại, lặng im hết.
“Em , giờ cũng khá hơn , chỉ mượn 500 thôi, cũng là tiền đóng cho con mà.”
Con dâu gằn giọng:
“Không chuyện 500! Một là mở đầu cho hai, ba. Đến lúc bà đòi 2.000 mỗi tháng thì ? Tiền mà chiều hoài?”
Hai nghìn mỗi tháng?
lặng .
À… thì họ vẫn nhớ cái chuyện “tiền công trông cháu” năm nào.
Ngày Kỳ Kỳ mới sinh, con trai nhờ giữ cháu.
Nghĩ chúng nó còn trẻ, còn , đồng ý ngay.
Lúc đầu, hai đứa còn khách sáo, bảo mỗi tháng đưa 2.000 tệ coi như tiền công.
Rồi thì đổi việc, tiêu chỗ chỗ , cái khoản bao giờ đến tay .
Mà cũng chẳng so đo.
Từ tã sữa đến khi cháu tiểu học,
chi tiêu đều trông 3.000 tệ lương hưu của .
Thỉnh thoảng con dâu kêu túng, còn vét túi giúp thêm.
Ai ngờ, giờ chúng nghĩ “đòi tiền”.
“Bà nội Kỳ Kỳ, nếu bất tiện thì để tháng nộp cũng ạ.”
Cô giáo , kéo khỏi dòng suy nghĩ.
nhạt:
“Thôi cô ạ, đăng ký nữa, phiền cô .”
“ gửi bán trú, trưa với chiều bà đón, bài vở cháu khó theo. Hay bà cân nhắc ?”
xua tay:
“Không cần . Từ nay việc học hành, đưa đón, để bố nó tự lo.”
Kỳ Kỳ học lớp ba, bài vở chất đống. cũng chẳng còn sức kèm.
Tiếng Anh thì ngày nào cũng điểm danh online,
bài video gọi con trai con dâu về giúp.
Mỗi gọi, mặt chúng nó như nuốt chanh.
Con dâu còn cằn nhằn:
“Bài cấp một thôi mà, chi cho nghiêm. Cô giáo kiểm tra cho thôi, bà nội.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/nuoi-con-ca-doi-ve-gia-toi-di-rua-bat-kiem-tien-nuoi-chau/1.html.]
Rồi cô giáo kiểm thật.
Kỳ Kỳ phê bình liên tục, đến mức mời phụ .
Con dâu chán nản về nhà ba ngày liền, than:
“Mẹ ơi, cứ thế chắc con trầm cảm mất.”
Thế là cô đề nghị cho cháu học bán trú,
hứa ngọt xớt như hồi mới sinh con:
“Mẹ yên tâm, tháng nào con cũng gửi tiền bán trú đầy đủ!”
Kết quả, vẫn như cũ — chẳng gửi đồng nào.
Vừa rẽ khỏi đầu phố, điện thoại reo.
“Mẹ! Cô giáo gửi Kỳ Kỳ nữa hả?”
Giọng con trai gấp gáp.
“Ừ.”
Bên con dâu giật lấy máy:
“Sao gửi nữa ạ?”
“Không tiền, gửi ?”
“ đầu gối , gửi thì ngày nào cũng bốn lượt, hơn tiếng đồng hồ, chịu nổi ?”
Giọng cô như quan tâm, mà đầy giả tạo.
Chúng nó đầu gối đau,
nhưng sợ “nuốt” mất 500 , nên nhất quyết chuyển cho cô giáo.
“Châu Tuấn bảo về nhà lấy, về?”
thở dài:
“Đi nửa tiếng, đầu gối mà chịu nổi chắc thành siêu nhân .”
Bên im lặng một hồi, con trai nhỏ:
“Mẹ, con giận vì con cho mượn. con đóng bảo hiểm xe, còn hai, ba trăm thôi, con cũng giữ chút chứ.”
bật lạnh.
Lần là bảo hiểm xe.
Lần sẽ là “quà Trung thu cho vợ”,
“du lịch Quốc khánh đưa vợ chơi”.
Năm nào chả y chang.
Lúc nào cũng lý do, chỉ khác mỗi cái cớ.
Con trai từng bảo:
“Mẹ của Lệ Lệ một nuôi con khôn lớn, cũng khổ lắm. Giờ già , chơi cho đó đây.”
Còn ?
cũng một nuôi nó khôn lớn đấy thôi.
Chỉ khác là, đến cái ranh giới tỉnh còn bước qua.
“Bãi cát Cam Tử Châu của bậc vĩ nhân”, “Ngọc Long Tuyết Sơn tuyết trắng liền mây” —
mấy cái tên đó chỉ thấy tivi, chứ còn chẳng nó ở tỉnh nào.
hít một , dứt khoát:
“Châu Tuấn, từ nay con đưa Kỳ Kỳ về ở luôn . Chủ nhật cũng khỏi mang qua nữa.”
Chưa dứt câu, tiếng Kỳ Kỳ reo vui bên điện thoại:
“Tuyệt quá! Vậy là ngày nào con cũng ăn vặt ! Con báo tin vui cho ông bà ngoại thôi!”
Con trai vội át tiếng con bé:
“Trời ơi , con bận lắm, đón Kỳ Kỳ về hai hôm lo đủ thứ, giờ còn dỗ nữa.”
“Thế , con mượn cũng , mượn xong đóng cho cô giáo bán trú, lòng ?”
lạnh giọng:
“Con các , các gì thì . mượn 500 thì đủ , mượn 1.500.”
“Không chỉ thiếu 500 thôi ? Cộng với 1.000 là đủ mà. Mẹ cứ đưa , còn con chuyển…”