Nước Lặng Chảy Sâu - Chương 5
Cập nhật lúc: 2025-08-21 11:03:48
Lượt xem: 97
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ta một cái, đưa mắt về cụm mây xa xa, bình thản hỏi:
“Là Kiều cô nương?”
Chàng gật đầu, “Ừ.”
“Chàng định nạp nàng ?”
Chàng khẽ rũ mắt, “Nàng chính thất.”
Ngón tay khẽ siết thành nắm đấm.
“Vậy còn ? Ta chẳng lẽ thành tiểu của ?”
Đại Bảo đưa tay phủ lên tay , cố gắng mở bàn tay đang nắm chặt.
Hai lặng lẽ lâu. Sau cùng, trầm giọng:
“Nguyệt Nương, là… đưa nàng về huyện Nguyên Bảo.”
Ta bật lạnh lẽo, “Đây chính là cách chọn ư?”
Ta chẳng rõ đang vướng chuyện gì, nhưng , tuyệt chẳng việc đơn giản.
Những lời như “giá băng, thái tử, tướng quốc”… thường và các quan đồng liêu nhắc đến.
vốn chẳng hiểu, nên cũng chẳng hỏi, chẳng xen .
Ta chỉ lo những việc thể lo.
Chàng ở bên, ở bên.
Chàng hài tử, liền đồng ý sinh hài tử.
“Thế mà nay, thành kẻ đến thì đến, thì trong mắt ?”
Đại Bảo siết chặt lòng, giọng nặng nề:
“Ta vốn nghĩ, thể che chở nàng chịu chút thương tổn nào.”
Một chiếc lá vàng rơi xuống vai , khẽ đưa tay gạt .
Đã sang thu mất .
“Cưới ”, vỗ nhẹ vai , “Ta… sẽ rời.”
12
Ngày Mộc Đại Bảo thành , trong phủ rộn ràng náo nhiệt.
Khắp Mộc phủ đều giăng lụa điều, ngay cả chiếc xích đu trong viện cũng bọc đỏ tươi.
Trời còn sáng, trong ngoài ầm vang tiếng .
Trong hồi trống gõ chiêng, Kiều cô nương kiệu tám nâng, chậm rãi bước cổng lớn.
Đại Bảo đích bế nàng qua ngưỡng cửa cao cao.
Đại sảnh đầy ắp khách khứa tới chúc mừng, kẻ , nô bộc bận rộn nghênh đón.
Những điều đều do tỳ nữ kể cho .
Ta nay chỉ là , phép dự lễ.
Song vẫn rõ tiếng hỉ bà hô to: “Phu thê bái đường —— ”, giọng sang sảng đến tận hậu viện.
Trong khoảnh khắc , nhớ về ngày cùng Đại Bảo thành .
Thuở , phụ mẫu luôn bắt bẻ Đại Bảo, chẳng ưng ý chút nào, còn khăng khăng phản đối.
Sau thẳng thắn : nguyên là phụ mẫu gả cho khác, còn việc thường ở trong nhà, khiến các cụ khó chịu.
Đại Bảo bèn quỳ sụp xuống phụ mẫu , dõng dạc:
“Con nguyện chăm sóc Nguyệt Nương cả đời.
Ruộng nhà, để con cày; cối xay, để con đẩy.”
Ta khi chỉ lặng , ngờ sớm mang quyết tâm như .
Ta bĩu môi, đến nay cũng vẫn là việc gánh cả thôi.
Chàng bao lời ngon ngọt, khiến phụ mẫu xiêu lòng, rốt cuộc chẳng thể chọn ai khác ngoài .
Còn , vốn từng tiếp xúc nhiều nam nhân, mơ hồ hồ đồ liền gật đầu thuận.
Khi thành , đúng năm mất mùa, trong nhà chẳng gì.
Ta : “Hay đợi vụ , thu hoạch hãy cưới hỏi cho tươm tất.”
Chàng nhất quyết , cố chấp như chiếc cối già, cứ khăng khăng sớm ngày kết tóc.
Ta chỉ còn cách sang nhờ Lưu đại nương xin ít đoạn vải đỏ, tự tay kết hai bông hoa, một cho , một cho , cài nơi ngực.
Chàng , bái đường nhất định hoàng hôn. Ta câu nệ, thì theo .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/nuoc-lang-chay-sau/chuong-5.html.]
Trời chiều rực rỡ mây hồng, chim chóc ríu rít ngọn cây như cũng đến chúc mừng. Chàng học theo giọng hỉ bà, cất tiếng:
“Một bái thiên địa!”
“Nhị bái cao đường!”
“Phu thê giao bái!”
Đêm tân hôn , đôi phu thê nghèo hàn chỉ một bữa cơm coi như thịnh soạn nhất năm: một bát thịt kho cải muối.
Mà thịt, gắp hết cho .
Ít lâu , liền lên kinh.
Thì , từ lúc quen đến nay, tròn ba năm.
13
Đêm , sớm .
Trong mộng, những cảnh tượng tại Nguyên Bảo huyện cứ chập chờn, đảo lộn, chẳng nhớ rõ ràng.
Chợt khẽ khàng xuống bên , vòng tay ôm lấy eo qua lớp chăn.
Hương rượu nồng nặc lan khắp gian phòng.
Ta mở mắt, liền thấy Đại Bảo say khướt, vẫn khoác nguyên bộ hỉ phục đỏ thắm.
“Đêm tân hôn, chẳng ở cùng tân nương, đến đây gì?” – gắng sức đẩy , song chẳng nhúc nhích .
Đại Bảo lơ mơ , mắt đỏ hoe ánh nước, nghiêng đầu liền hôn.
Một cơn buồn nôn dâng trào, vội bật dậy, nôn đến ruột gan lộn nhào.
Đại Bảo lảo đảo vỗ lưng , gương mặt gượng , hiện nổi vẻ lo lắng.
Ta mà buồn thấy nực .
Chàng thật chẳng sợ sáng mai Kiều cô nương tìm đến loạn ?
Thôi mặc, kéo về giường, để mặc ngủ mê man.
Tỉnh giấc, trời quá giờ sớm, hốt hoảng: hôm nay e rằng chịu Kiều cô nương quở trách.
Vội vã chạy tiền sảnh, thấy đồ ăn vẫn còn nguyên động.
Kiều cô nương chẳng nổi giận, chỉ bám chặt lấy Đại Bảo, nũng nịu, ánh mắt e lệ.
Ta , chẳng hiểu nổi.
Dùng xong bữa, sai đưa hết sổ sách, ruộng đất, điền trang trong phủ giao cho nàng.
Nàng là chính thất, việc trong ngoài vốn nên do nàng chủ quản.
Còn , chỉ giữ hai cửa tiệm nhỏ coi như tiêu khiển. Tiệm chẳng lớn, nàng cũng chẳng truy cứu.
Đại Bảo im lặng, một lời.
14
Từ ngày đại hôn, Mộc Đại Bảo càng thêm bận rộn, đến nỗi ngay cả Kiều cô nương cũng hiếm khi gặp .
Hôm nay nàng xông phòng , chỉ còn thở dài bất lực.
“Lúc rảnh rỗi của , đều là chạy đến chỗ ngươi.”
✨ Theo dõi Mèo Kam Mập tại fanpage: 'Mèo Kam Mập '
✨ Sunscribe Mèo Kam Mập Audio tại kênh youtube để nghe audio truyện cổ đại nhé~
✨ Sunscribe Một Rái Cá Audio tại kênh youtube để nghe audio truyện hiện đại nha~
✨ Đối với truyện dài, Mèo Kam Mập cũng đang sắp xếp thời gian để ra mắt kênh Audio riêng nhè, mấy bồ ráng chờ nhé~
Quả cũng đúng . Nếu Kiều cô nương hiếm hoi mới gặp Mộc Đại Bảo, thì còn gặp ít hơn nhiều.
Song nàng nào chịu , cứ khăng khăng đổ đều tại .
Trong phòng , nàng vung tay ném lọ hoa, đập bàn ghế, cứ như tới đây đòi nợ.
“Ngươi đang gì đó?” – giọng Đại Bảo trầm nộ vang lên, mắt cảnh hỗn loạn mặt, thẳng kẻ gây chuyện.
Chàng rốt cuộc cũng đến kịp một , chẳng còn nhớ nổi tháng là thứ bao nhiêu.
Kiều cô nương thoáng sững, vội nhào lòng Đại Bảo, nức nở than thở nhớ nhung.
Bước chân định tiến , rụt về, chỉ nép nơi góc tường.
Ánh mắt Đại Bảo đảo qua một vòng, rời , đưa tay vỗ về lưng nàng.
Đợi đến khi việc yên ắng, mới lên tiếng:
“Mộc Tu, dọn sang cửa hiệu bên ở.”
Mấy tháng qua, Đại Bảo bận việc của , cũng bận việc của .
Hai gian cửa hiệu trong tay gần đây buôn bán phát đạt, mở rộng thêm.
Hai hiệu gần , tiện việc trông coi, chỉ là cách phủ quá xa, ngày ngày chẳng tiện, chi bằng dọn đến đó, an lòng hơn.
Đại Bảo chau mày, kịp , thì Kiều cô nương nhanh nhảu chen :
“Mộc Tu ca, thấy ý của Nguyệt Nương cũng tệ.”