Nước Lặng Chảy Sâu - Chương 4

Cập nhật lúc: 2025-08-21 11:03:05
Lượt xem: 89

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Kinh thành phồn hoa tráng lệ hơn hẳn huyện Nguyên Bảo.

Đèn lồng sáng rực treo khắp phố, ánh sáng hắt lên tận trời.

Lầu cao san sát, phố phường tấp nập, hai bên cửa hiệu chen chúc nối liền bất tận.

Trên lầu, một kỹ nữ trang điểm lộng lẫy cất giọng quyến rũ gọi Mộc Đại Bảo.

Hắn giả như .

Ta kéo tay áo :

“Có gọi kìa.”

Hắn mỉm :

“Đó là thanh lâu.”

Huyện phong tục thuần phác, từng thấy cảnh .

Ta chỉ qua, bao giờ chứng kiến, bèn vội vàng lôi nhanh.

Tiếng rao, tiếng mời chào bốn phía vang vọng, sắc màu muôn vẻ, cảnh tượng rực rỡ khiến mắt hoa tâm loạn.

Quả thật, lời “Đông Kinh phồn hoa lóa mắt” chẳng sai, dù từng đến Đông Kinh, thấy kinh thành cũng rực rỡ mê .

Mộc Đại Bảo chỉ sang một hiệu bánh:

“Bánh phục linh ở đó ngon lắm, mua cho nàng.”

Người đông, bảo nơi vắng đợi, dặn:

“Đừng chạy lung tung.”

Ta ngoan ngoãn nguyên, nào dám rời nửa bước.

Hắn chen qua đám trở .

Giữa dòng ngược xuôi, tiếng ồn phía thành phông nền xa xăm, mặc một bạch y, mày mắt ôn nhu, như bước từ bức họa mà về phía .

“Thử xem, dặn chủ hiệu lấy bánh mới lò.”

Hắn bẻ một miếng, đưa tận miệng .

Ta cắn một miếng, đôi mắt híp vì vui:

“Ngon quá!”

Hắn khẽ :

“Đã ngon thế, để cũng nếm thử.”

Một tay nâng cằm , môi liền áp xuống.

Khi buông , trầm thấp:

“Quả nhiên… ngon.”

09

Vừa đến kinh thành mấy hôm, Mộc Đại Bảo bận rộn ngơi.

Trước khi , còn tỉ mỉ dạy cách quản việc trong phủ.

Ta ghi nhớ, nhưng chuyện chẳng thể .

Như xem sổ sách chẳng hạn, chữ , mà tính toán.

Hắn bảo, hiểu thì cứ để , song vốn bận bịu, chẳng nỡ.

Huống hồ đây là việc phó thác cho .

Nghĩ , ngày sai cày ruộng, xay đậu, tuy càu nhàu, nhưng rốt cuộc đều đó.

Nay đến lượt , vụng về chẳng bằng.

Một hôm xích đu, chau mày thở dài, chợt thấy dắt về một cô nương.

Cô nương như hoa, mắt như hồ thu, má hồng rạng rỡ, mười phần duyên dáng.

Ban đầu còn sánh vai với , thấy thì vội vã rảo bước.

“Nguyệt Nương, về .”

Ta dậy hỏi:

“Đại Bảo, vị là ai?”

Cô nương liền lên tiếng:

“Người là Lục phẩm Hàn Lâm, ngươi gọi là ‘Đại Bảo’ chẳng hợp với phận .”

Thực , tên thật của là Mộc Tu, chỉ quen gọi là Mộc Đại Bảo.

Ngày ăn cơm cứ tranh giành món trong bát , như đứa nhỏ ham ăn, liền trêu gọi là “Đại Bảo”, gọi riết thành quen.

Ta còn đáp, cướp lời:

“Tiểu danh là Đại Bảo, thê tử gọi thế hợp?”

Cô nương nũng nịu gọi một tiếng:

“Mộc Tu ca ca...”

Hắn nhíu mày:

“Ngươi chẳng cùng phụ đến phủ tham quan ?”

Liền gọi gia nhân đến, mời tiểu thư xuống khách đường.

Cô nương nọ luyến tiếc, từng bước đầu, rõ ràng chẳng .

Mộc Đại Bảo nắm tay kéo nơi khác.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/nuoc-lang-chay-sau/chuong-4.html.]

“Đó là tiểu thư Thừa tướng phủ, nàng cần để tâm.”

Hắn lấy từ n.g.ự.c áo một gói giấy:

“Đây là gà ngõ cuối, hương thơm xông cả đường, theo mà mua về.”

Hắn xé một miếng đưa :

“Ngon ?”

Ta gật đầu, chợt hỏi:

“Đại Bảo, còn thể gọi như thế ?”

Hắn :

“Nàng thích gọi thì cứ gọi. Dù là Đại Bảo, Tiểu Bảo, là… Bảo Bảo, chỉ cần nàng vui là .”

Ta xì một tiếng:

“Lớn tướng , ai gọi là ‘Bảo Bảo’ chứ?”

Đẩy nhẹ vai , liền kéo tay , ôm sát ngực.

“Nguyệt Nương, chúng sinh một hài tử ?”

“Ơ… sinh là sinh ?”

Hắn ghé bên tai, thì thầm thấp giọng:

“Ta sẽ… cố gắng thật nhiều.”

10

Ta mời một vị , nhờ ông dạy sách, chữ, cùng cách xem sổ sách trong phủ.

Kỳ thực , Đại Bảo cũng từng dạy nhận chữ.

Chỉ là khi bận việc trong ngoài, chẳng rảnh rỗi. Nay nghĩ , thời điểm thật là cơ hội .

Thuở nhỏ cũng từng đến thư đường, học chừng hai năm, đó gia cảnh eo hẹp, chẳng kham nổi học phí.

Hơn nữa là nữ nhi, mà nữ tử trong huyện vốn ít ai cho thư đường.

Hôm nay, dạy mấy chữ, khéo cả tên và tên của Đại Bảo.

Ta bèn chọn một tờ giấy trắng, cẩn thận ngay ngắn , mang đến thư phòng khoe với .

Trong thư phòng truyền tiếng của cùng cô nương họ Kiều.

Nàng đến từ khi nào, chẳng .

Thấy đến, nàng còn bước tới chào, liếc qua tờ giấy tay , khẽ khịt mũi .

Nhịn một lát, rốt cuộc nén , bật thành tiếng giòn giã.

“Cớ gì ?” – Đại Bảo nghi hoặc hỏi.

Ta vội giấu tờ giấy lưng, lui mấy bước thoái lui.

Đại Bảo chau mày, tới bên , “Nguyệt Nương, ?”

Kiều cô nương liền chỉ tay lưng .

Đại Bảo lấy tờ giấy , đôi mắt bỗng sáng rực, “Nguyệt Nương, nàng tên ư?”

Kỳ thực chữ xiêu vẹo chẳng ngay ngắn, nhưng ngắm nghía như trân bảo, chỉ năm chữ thôi mà xem xem , miệng còn cong thành nụ .

Đoạn, cúi xuống hôn khóe môi , phát tiếng “chụt” rõ to.

Ta đỏ mặt, âm thầm nhéo eo , khẽ thì thầm: “Có ở đây mà!”

Sắc mặt Kiều cô nương thoắt cái cứng ngắc, chỉ vội vàng chào một tiếng rời .

Đại Bảo nắm tay , kéo tới bên án thư:

“Lại thử thêm mấy . Đây , nét ngang trong chữ Mộc nàng để chỗ .”

Chàng vòng tay ôm lấy , tay chồng lên tay, dạy từng nét một.

So với còn chuyên chú hơn.

Ta ngẩng mặt, thấy gò má lớp tơ mỏng nhuộm ánh sáng, trong mắt phản chiếu đôi bàn tay đang đan lấy .

Xưa nay ít để ý, thì lông mi dài đến .

Ta bỗng kiễng chân, in một nụ hôn lên má .

✨ Theo dõi Mèo Kam Mập tại fanpage: 'Mèo Kam Mập '
✨ Sunscribe Mèo Kam Mập Audio tại kênh youtube để nghe audio truyện cổ đại nhé~
✨ Sunscribe Một Rái Cá Audio tại kênh youtube để nghe audio truyện hiện đại nha~
✨ Đối với truyện dài, Mèo Kam Mập cũng đang sắp xếp thời gian để ra mắt kênh Audio riêng nhè, mấy bồ ráng chờ nhé~

Đại Bảo thoáng sửng sốt, che mặt như kinh động, “Nguyệt Nương, nàng… nàng học mà mơ màng .”

Mặt nóng ran, hừ nhẹ: “Chỉ cho phép hôn, chẳng cho hôn ?”

Hình như ít khi chủ động hôn .

Đại Bảo mày mắt sáng, “Được , hôn, hôn nữa !”

“Mơ !” – nguýt .

11

Kiều cô nương càng lúc càng thường xuyên đến, hơn nữa ngày càng vui vẻ.

Nàng luôn quấn lấy Đại Bảo, miệng ngọt ngào gọi từng tiếng “Mộc Tu ”.

Ta liền , nàng đối với Đại Bảo tình ý.

Chuyện của Đại Bảo, e là liên quan đến tướng phủ, chẳng tường tận.

tin tự cách xử lý.

Cho đến khi Đại Bảo hỏi :

“Nguyệt Nương… thể cưới thê ?”

Loading...