Nước Lặng Chảy Sâu - Chương 3
Cập nhật lúc: 2025-08-21 11:02:17
Lượt xem: 111
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Rồi xoa đầu :
“Phu nhân của đảm khéo.”
Ta nguýt :
“Vừa ai mù đấy?”
Hắn , dỗ:
“Phải, , nàng mù, mới chịu lấy – kẻ chẳng gì ngoài ăn.”
Ta hất mặt kiêu hãnh:
“Biết thế là !”
06
Cơm nước xong, trong sân ngẩng đầu .
Đêm nay sáng lạ thường, so với những đêm càng rực rỡ.
Mộc Đại Bảo rửa xong bát đũa, đến bên xuống.
Hắn đem đầu khẽ ấn tựa lên vai :
“Những ngày vắng nhà, nàng nhớ ?”
Ta nghĩ kỹ một hồi, gật đầu đáp:
“Có nhớ.”
Mấy hôm , còn chỗ , chỉ mong trở về cùng ngắm .
“Đã nhớ, chẳng thư cho ?”
“Viết cho thì năm dặm đường tìm chữ, nào thì giờ?”
Mộc Đại Bảo gõ gõ đầu , hừ khẽ:
“Phải , nàng thì giờ thư, chỉ thì giờ tìm một tân lang khác thôi!”
Ta bĩu môi:
“Ta nào !”
“Nếu chậm thêm ít ngày, e nàng cải giá .”
“Ta nào chịu cải giá, bọn họ ai sánh với ?”
“Thật ư?” Giọng mang chút mong chờ. “Nói xem, hơn họ chỗ nào?”
Ừm… cày ruộng, xay lúa, còn chịu nhường thịt cho ăn… Những lời nào tiện .
Ta thẳng thắn đáp:
“Chàng là Thám Hoa lang, còn họ thì !”
Mộc Đại Bảo vò loạn mớ tóc mai trán :
“Đồ tiểu vô lương tâm!”
Ta nhớ tới lời Tri huyện ban chiều:
“Chàng từ hoàng thành trở về, chắc khổ cực lắm ?”
“ . Đáng lẽ hai mươi ngày, chỉ mất mười lăm, để sớm về gặp nàng.”
Trong lòng chợt dâng nỗi áy náy:
“Khổ . Biết thế, chẳng thúc việc ngay khi về.”
“Không khổ gì cả. Nếu về muộn thêm, sợ trong nhà khác .”
Đành chịu, món nợ biện giải nổi.
Ta tựa vai , chợt nghĩ đến chuyện sắp tới:
✨ Theo dõi Mèo Kam Mập tại fanpage: 'Mèo Kam Mập '
✨ Sunscribe Mèo Kam Mập Audio tại kênh youtube để nghe audio truyện cổ đại nhé~
✨ Sunscribe Một Rái Cá Audio tại kênh youtube để nghe audio truyện hiện đại nha~
✨ Đối với truyện dài, Mèo Kam Mập cũng đang sắp xếp thời gian để ra mắt kênh Audio riêng nhè, mấy bồ ráng chờ nhé~
“Đại Bảo, ruộng cày xong, ít lâu nữa là cấy mạ.”
Mộc Đại Bảo siết chặt bàn tay , khẽ :
“E rằng… thể ở cùng nàng cấy lúa .”
Ta bật dậy, ngạc nhiên hỏi:
“Vì ?”
Gió từ khe cửa lớn thổi lùa , tiếng ve râm ran như xé tai.
Mộc Đại Bảo trầm ngâm lâu, mới chậm rãi cất tiếng:
“Nguyệt nương… nàng nguyện cùng lên hoàng thành ?”
07
Khi , đáp lời .
Từ thuở lọt lòng đến nay, từng rời khỏi huyện Nguyên Bảo.
Phụ mẫu tuổi cao, là con gái duy nhất, đạo hiếu tròn, há thể bỏ ?
Hơn nữa, ruộng nương nơi , , chẳng ai cày cấy, sớm thành đất hoang.
Mộc Đại Bảo thì vẫn .
Hắn nhập kinh quan, chỉ bảo hãy chờ.
Ta hỏi chờ bao lâu, chẳng , chỉ hứa ngày nào cũng thư cho .
Ngày nào cũng , tức là ngày nào cũng chạy lên huyện nhận thư, tìm thầy đồ cho .
Thế thì một năm bốn mùa, chẳng còn gì khác ngoài chờ tin .
Đêm cuối khi lên đường, quấn quýt buông, đến nỗi lấy ngón tay chọc chỗ thịt mềm bên hông cũng chẳng đuổi .
Đầu vùi nơi hõm cổ , giọng khàn khàn:
“Nguyệt nương, … nàng thật sẽ cải giá chứ?”
Ta giày vò đến chẳng còn chút sức lực, chỉ khẽ “ừ” một tiếng lấy lệ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/nuoc-lang-chay-sau/chuong-3.html.]
Chưa bao lâu, vai bỗng cảm thấy ẩm ướt lành lạnh.
Trong đầu lập tức bừng tỉnh, gì đó, chẳng thành lời.
Ý niệm vòng vo trong lòng, cuối cùng hóa thành một tiếng than khe khẽ:
“Ta theo hoàng thành.”
“Thật ?” Mộc Đại Bảo ngẩng đầu, ánh mắt ngập tràn vui mừng.
Ta hỏi:
“Cái mũ miện ngọc đầu , thật sự thể bán lấy tiền chứ?”
Mộc Đại Bảo gật đầu:
“Thật.”
“Vậy sáng mai, đem bán .”
“Được!”
Ánh mắt sáng như trời, cúi xuống hôn lên má :
“Nguyệt nương, nàng thật .”
Tay trượt lên vai, từ từ dịch chuyển.
Ta liếc một cái:
“Không ngủ thì dậy xay đỗ, còn ba cân xong kìa.”
Mộc Đại Bảo vội vàng xuống, ôm chặt lấy :
“Ngủ, ngủ! Ta thích nhất là ngủ bên Nguyệt nương.”
Sáng hôm , tiền bán mũ, chia một phần cho phụ mẫu , phần còn giao cho Lưu đại nương nhờ bà trông nom ruộng nương.
Đến trưa, chúng khởi hành.
Lúc ngang mảnh ruộng cũ, hỏi :
“Chàng còn nhớ đầu gặp ở ?”
“Nhớ chứ.” Hắn chỉ tay về phía ruộng, giọng đầy cảm khái.
“Chính nơi , nàng cứu . Đó là mảnh đất định tình của hai , nàng nỡ mời khác đến cày?”
Ta trợn mắt thầm nghĩ: Không chỉ cày , suýt chút mời phu quân .
Mộc Đại Bảo vẫn cứ lải nhải bên tai, nhắc mãi chuyện “từ trời rơi xuống” cứu thế nào.
Khi đó, mặt trời gần lặn.
Ta nhổ cỏ xong định về, bỗng một nam tử ngã lăn ngay mặt.
Nước bùn văng tung tóe, ướt hết y phục .
Đỡ dậy, là kẻ lánh nạn, bốn năm ngày hạt cơm.
Thấy dung mạo thư sinh, chẳng giống hạng xa, liền dắt về nhà.
Nào ngờ kẻ vô vô cùng, một khi nhà liền chẳng chịu .
Còn dặn , về đừng tùy tiện cứu nam nhân lạ.
Thật là đạo lý quái gở!
08
Chỗ ở của Mộc Đại Bảo quả thực rộng lớn, gần như sánh ngang cả mảnh ruộng lớn ở huyện Nguyên Bảo của .
Chỉ dẫn dạo một vòng thôi mà tốn mất nửa ngày.
Trong phủ còn nha , tạp dịch hầu hạ.
Ta :
“Đại Bảo, sớm Thám Hoa lang phủ rộng thế , hẳn cùng thi, như nhà đến hai tòa phủ .”
Giờ mới hiểu, vì học hành chuyên cần đến thế.
Hắn đáp:
“Không nhờ danh Thám Hoa lang, mà nay quan Lục phẩm Hàn Lâm, đây là phủ quan ban cho.”
“Phủ quan? Như chỗ tri huyện cư ngụ ư? Vậy nơi gọi là—”
“Mộc phủ.” Hắn dắt nội thất, lấy trong tủ một bộ y sam đặt tay .
“Mau , đưa nàng ngoài dạo chơi.”
Ta vuốt nhẹ xiêm y, tơ lụa mềm mại trơn mướt, còn hơn cả bộ chuẩn cho khi mới đến.
Xiêm y tầng tầng lớp lớp, kiểu dáng tinh xảo, ngắm cũng mặc thế nào.
Mộc Đại Bảo thấy liền cầm lấy, đặt sang bàn, đưa tay tháo đai lưng của .
Ta vội giữ chặt, nghiêng đầu:
“Không cần .”
Khóe môi cong cong, ánh mắt nhu hòa:
“Ta hứa, sẽ gì hết.”
Lừa gạt!
Giữa trưa bước , đến lúc trăng lên mới khỏi cửa.
Ta hờn giận:
“Có cố ý mua mấy thứ xiêm y chẳng mặc ?”
Hắn ôn tồn:
“Thấy nàng mặc , mới chọn cho nàng đấy chứ.”
Hừ, chẳng tin nổi! Ta tức , nhanh lên .
Hắn vội vàng sải bước kề bên, nắm tay :
“Đừng buông, đông, lạc mất thì .”