18
Tống Diêu quay lưng về phía ta, lấy ra một thứ.
Chỉ thấy sắc mặt Diệp Lan dần trở nên nghiêm nghị:
"Đây không phải việc muội nên làm."
Tống Diêu tiến lên một bước: "Vậy việc gì mới là việc ta nên làm? Giúp được huynh chính là việc ta nên làm.”
“Hay là huynh sợ ta gặp nguy hiểm nên không nỡ? Huynh thấy xót rồi à?"
Diệp Lan không phủ nhận, y không cần Tống Diêu liều mình.
Không có Tống Diêu, y vẫn có thể làm được điều mình muốn, không cần nợ ân tình của ai.
"Muội giúp ta, muội muốn được gì?"
"Ta muốn huynh dùng kiệu tám người khiêng đến đón ta..."
"Không thể."
Diệp Lan thẳng thừng từ chối trước khi Tống Diêu kịp nói hết.
Ta thở phào nhẹ nhõm.
Ta đã thắng rồi, Diệp Lan đã chọn ta.
"Tại sao? Từ nhỏ đến lớn huynh biết rõ ta yêu thích huynh, sao không thể cho ta một cơ hội?”
“Ta có thể giúp huynh, không như Diệp Thiền kia yếu đuối chẳng giúp được gì.”
“Bao nhiêu năm trời, lẽ nào huynh không cảm nhận được tấm lòng của ta?"
Diệp Lan nhíu mày, "Ta chỉ xem muội như tiểu muội trong nhà, là do muội nghĩ nhiều rồi."
"Haha, ta nghĩ nhiều ư? Sao huynh có thể nhẫn tâm như vậy?"
Tống Diêu đau đớn, cười điên dại.
"Bao nhiêu nỗ lực của ta rốt cuộc chỉ là phí hoài."
"Tống Diêu, muội là cô gái tốt, xứng đáng với người tốt hơn." Diệp Lan mím môi.
"Nhưng ta chỉ muốn huynh, ngoài huynh ra ta không cần ai hết!"
Tống Diêu nắm c.h.ặ.t t.a.y áo y.
Diệp Lan không chút do dự gạt ra.
"Muội biết rõ ta đã có người thương trong lòng, Tống Diêu, đừng khiến tình bạn của chúng ta phải biến chất."
Nói xong, Diệp Lan quay người rời đi.
"Đừng đi..."
Tống Diêu giơ tay định giữ lại nhưng không kịp.
Nàng đứng đó lặng nhìn theo bóng Diệp Lan khuất dần.
19
Nàng lau nước mắt, giọng khàn đặc:
"Chúc mừng người, ngươi đã thắng rồi."
Tôi bước ra khỏi tủ.
Tống Diêu là một người rất tốt, chỉ tiếc nàng yêu nhầm người, lại yêu quá cố chấp.
"Huynh ấy vẫn chọn ngươi."
Giọng Tống Diêu rất nhỏ, như lời nhủ thầm trong miệng.
"Rõ ràng ta cũng rất tốt, sao huynh ấy không chịu ngoảnh lại nhìn ta lấy một lần.
Ta đã vì huynh ấy làm bao nhiêu việc, đồng hành cùng huynh ấy suốt chặng đường dài, ta thật không cam lòng!"
Ta đưa cho nàng chiếc khăn tay trong tay áo.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/nu-phu-doc-ac-nay-hoi-hen/chuong-7.html.]
"Tống cô nương, đừng buồn nữa, chuyện tình cảm cần sự đồng nhất của hai người."
Tống Diêu gục đầu lên vai ta khóc nức nở.
"Nhưng ta đau lòng quá."
Một lát sau, nàng ngừng khóc, ngẩng đầu nhìn ta.
"Ngươi không phải Diệp Thiền."
Ta kinh ngạc, ánh mắt tràn ngập hoang mang.
"Tống cô nương có ý gì?"
Tống Diêu nhìn tôi từ trái sang phải.
"Gương mặt vẫn là gương mặt đó, nhưng tính cách thì không đúng, Diệp Thiền vốn gian xảo độc ác, hống hách bướng bỉnh.”
Tống Diêu và Diệp Lan là bạn từ thuở nhỏ, nên cũng hiểu rõ tôi.
"Ngươi là Diệp Thiền Nhi?"
Ta ngơ ngác nhìn nàng, không biết phải làm sao.
Ký ức thuở nhỏ dường như không có nhiều tiếp xúc với Tống Diêu.
Tống Diêu chịu tổn thương lớn hơn, nàng ngồi thụt xuống bàn.
Môi run rẩy không thành tiếng, mãi sau mới thốt lên.
"Thì ra là ngươi đã trở về, ta thua rồi, ta sẽ rút lui."
"Tống cô nương, ngươi rất tốt, sao không thử ngoảnh lại xem, lỡ như có ai đang đợi ngươi ở phía sau?"
Ta đã xem qua cốt truyện của Tống Diêu.
Chỉ cần nàng quay đầu, sẽ thấy có một thiếu niên vẫn thầm thương trộm nhớ nàng.
Tống Diêu nghe vậy liền sững sờ ngồi bất động.
Ta không phiền nàng nữa, vì ta cũng có một người đang ngóng trông.
20
Tống Diêu sai người đưa ta về.
Vừa hay bắt gặp Diệp Lan ở cửa phủ, đôi mắt đỏ hoe đầy lo âu.
Huynh ôm chầm lấy ta, giọng gấp gáp:
"Thiền Nhi, muội đã đi đâu vậy?"
Ngón tay mảnh mai của ta chọc nhẹ vào vai y.
"Không sao, muội chỉ đi dạo một chút, khiến huynh lo lắng rồi."
Diệp Lan ôm ta chặt hơn, ánh mắt tối sầm.
"Huynh sợ lắm, sợ muội lại bỏ huynh mà đi."
"Sao có thể chứ? Muội sẽ không rời xa huynh nữa đâu."
"Vậy chúng ta thành thân nhé?"
"Ừ."
Tôi khẽ đáp.
"Thật tốt, cuối cùng chúng ta cũng có thể ở bên nhau, muội biết ta chờ ngày này bao lâu rồi không?"
Diệp Lan càng siết chặt tôi hơn.
Ánh mắt tràn đầy yêu thương.
“Ta đã chờ đợi ngày này quá lâu rồi.”
[Hết]
Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD
Có phần 2 mà t tìm hỏng ra nên nhịn đi liu liuuuu~~