Sau khi uống thuốc xong, tôi chìm dần vào giấc ngủ nặng nề.
Nửa đêm, tôi bị Lưu Mộng Khê đánh thức.
Cô ả bực bội:
“Ngủ như con heo chếc, gọi mãi mà không dậy.”
Tôi không đáp lời, tay nắm thành quyền đặt lên bụng.
Uống thuốc xong thì không còn đau nữa, nhưng tôi đang đói meo.
Lưu Mộng Khê ném cái balo của tôi qua:
“Đi thôi, bây giờ phải quay bù cảnh ngoài trời trên núi.”
Tôi sửng sốt:
“Bây giờ á?”
“Chứ còn lúc nào? Băng Nhan là phụ nữ mang thai, ban ngày còn phải ngủ bù nữa. Không quay giờ thì quay lúc nào?”
Tôi bất lực, nhưng vẫn xuống giường đi theo.
Dù sao thì, tinh thần tập thể vẫn là điều quan trọng.
4.
Lên xe rồi tôi mới cảm thấy có gì đó không ổn.
Ban đêm nhiệt độ hạ xuống rất thấp, mọi người đều đồng loạt khoác áo ấm.
Tôi cũng tự nhiên lấy áo khoác từ trong ba lô ra.
Nhưng chưa kịp rút hết ra thì bông bên trong đã bay tung tóe.
Tôi mạnh tay kéo hẳn chiếc áo ra ngoài.
Chiếc áo khoác mới mua giờ đã rách nát không còn hình dạng, khắp nơi đều là dấu kéo cắt tả tơi.
Tôi tức đến run người:
“Đờ mờ, ai làm chuyện này hả?!”
Không khí đang cười đùa rôm rả bỗng chốc im phăng phắc.
Bọn họ liếc mắt nhìn nhau, không ai nói lời nào.
Chỉ có Trương Băng Nhan là vẫn tỏ vẻ chẳng hề gì, ngồi đó nói một cách đắc ý:
“Tôi nói này Thẩm Kiều, chúng ta đều là người cùng lứa.”
“Cô nổi nóng với ai đấy?”
Tôi ném mạnh chiếc áo xuống đất:
“Trước là tiền của tôi bị lấy mất, giờ lại đến áo bị cắt nát.”
“Không phải mấy người làm thì là ma à?!”
Lần này, mọi người lại im bặt.
Cảm giác như tôi đang đ.ấ.m vào bông vậy, tức đến phát nghẹn mà chẳng làm được gì.
Đột nhiên, xe dừng lại.
Trương Băng Nhan cuộn người lại:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/nu-minh-tinh-moi-noi-tu-nhan-minh-da-mang-thai-con-cua-thai-tu-gia-bac-kinh/chuong-4.html.]
“Tôi có thai, không xuống đâu.”
“Các người xuống đi.”
Khi cửa xe mở ra, cơn gió lạnh lùa thẳng vào mặt tôi.
Chưa kịp hoàn hồn vì cơn buốt tê tái, Lưu Mộng Khê đã kéo tôi xuống xe.
“Xuống hết rồi, cô còn ở lại làm gì?”
Tôi lạnh đến run cầm cập, giọng nói cũng lắp bắp:
“Tôi... không có áo, lạnh lắm!”
Đạo diễn tỏ ra rộng lượng:
“Thời tiết hôm nay đúng là xấu thật, mọi người vận động vài phút rồi quay lại đi.”
Theo hiệu lệnh, cả nhóm bắt đầu tản ra mỗi người một hướng.
“Sau năm phút, quay lại địa điểm cũ.”
Nhưng khi tôi quay trở lại chỗ cũ, trước mắt chỉ là khoảng đất trống không.
Tôi chửi thầm trong lòng, chẳng thấy một bóng người, ngay cả vết xe cũng không còn!
“Mợ nó chứ!”
Vừa đi vừa chửi, tôi định chạy để làm ấm người, nhưng bụng đau khiến tôi không thể chạy quá nhanh.
May mà ngọn núi này không quá cao.
Một tiếng sau tôi quay lại địa điểm quay.
Bọn họ đã bắt đầu tiệc nướng đêm, nhìn tôi thê thảm trở về, Trương Băng Nhan còn làm ra vẻ ngạc nhiên:
“Thẩm Kiều, vừa rồi cô không lên xe à?”
Cô ta rõ ràng giả vờ hỏi, nhưng tôi lại không có cách nào phản bác.
Tôi nhìn quanh một vòng, rồi quay người đi thẳng về phòng mình.
Những ấm ức từ nhỏ đến lớn, hôm nay đều dồn lại một lần chịu đủ.
Vừa nằm xuống giường, điện thoại đã reo, là quản lý của tôi.
“Thẩm Kiều, cô bị làm sao vậy hả?”
“Sao cơ?”
“Người ta là vợ của Thái tử gia đấy, cô lấy gan ở đâu mà dám bắt nạt người ta hả?”
Tôi suýt nữa thì cười phá lên.
Nhưng khi xem đoạn video mà chị Vương gửi đến, tôi lại cười không nổi nữa.
Trong video, đúng là tôi đang bắt nạt Trương Băng Nhan thật.
Tôi cố tình không mua đồ ăn khiến cô ta đói đến đau bụng, thậm chí còn vô cớ nổi giận với cô ta.
Nhưng tất cả đều là do cắt ghép bậy bạ!
Tôi tìm đến đạo diễn, ông ta hít mạnh một hơi thuốc rồi nói:
“Thẩm Kiều, cô cũng coi như là người trong nghề lâu năm rồi.”
“Quy tắc cô cũng biết mà, chương trình miễn sao hot là được, đen đỏ gì thì cũng là nổi tiếng.”
“Hơn nữa, Băng Nhan là vợ của Cố Vãn Ý, trong bụng còn có thể là thái tử nhỏ hoặc công chúa nhỏ đấy.”