Ban đầu tự lừa rằng Lục Xuyên chẳng qua chỉ thông minh hơn khác một chút, nhưng hôm nay, khi mặt đại đương gia rằng - đ.á.n.h hạ mười mấy thành xung quanh, sẽ đến tiếp ứng chúng - , thể lừa nữa.
Thế nhưng chỉ là một cô gái nhỏ ở trấn, chuyện lớn nhất từng chính là tuyệt giao với gia đình, đến nha môn kiện Dương Hy Nhi.
Kiến thức đời của chỉ đủ để nhận Lục Xuyên khác biệt so với những nam nhân bình thường.
Đêm nay, cuối cùng cũng nhịn , đ.â.m thủng lớp giấy cửa sổ mỏng manh .
Lục Xuyên hỏi thế thì sững bên bàn.
Chàng khổ, :
- Phải , rốt cuộc là ai đây…-
Chàng tiếp:
- A Hạnh, đợi chuyện yên , sẽ giải thích tất cả với nàng. Đến lúc đó, nếu nàng ghét bỏ , sẽ để nàng rời .
- bây giờ, thiên hạ quá loạn, dám để nàng .-
Ta càng thêm bối rối.
may mà nỗi bối rối chẳng kéo dài bao lâu.
Cả Thanh Sơn trại dốc lực xuất động.
Các quan viên nhậm chức tin sơn tặc nổi loạn, liền vội vã phi ngựa tiền tuyến, mong sớm tâu lên Cung Hiền Vương để cầu viện binh.
Chúng lấy huyện Đào Nguyên trung tâm, lượt chiếm giữ nha môn của mấy thành xung quanh.
Không ai ngờ rằng, trong cảnh thiên hạ đại loạn như , nơi thâm sơn cùng cốc còn ẩn náu một ổ sơn tặc lớn.
Huyện Đào Nguyên vốn là điểm giao thông huyết mạch, nay chúng chặn , khiến một tuyến lương thảo của Cung Hiền Vương cắt đứt.
Cung Hiền Vương điều một đội quân nhỏ diệt phỉ. khi đội quân tới nơi, chỉ thấy nha môn trống , chẳng còn bóng .
Lúc đó, chúng đổi hướng sang đường thủy, trực tiếp nhắm tuyến lương thảo khác của Cung Hiền Vương.
Khi Cung Hiền Vương phát hiện điều bất , chúng đốt sạch ba đội lương thảo của ông .
Cung Hiền Vương cũng còn sức để đối phó với chúng nữa.
Bởi lẽ, thiên tử điều binh tiễu trừ nghịch tặc.
Người cầm quân chính là Trấn Quốc Tướng quân – chiến thần lừng danh khắp chốn.
Dù Cung Hiền Vương từng chiến trường, nhưng ông âm thầm chuẩn nhiều năm, quả thật là đối thủ khó nhằn.
Song, dù là kẻ khó nhằn tới , khi đối diện cả nội loạn lẫn ngoại xâm, cuối cùng cũng rơi thế suy tàn.
Kết cục, Trấn Quốc Tướng quân xách đầu của Cung Hiền Vương, dẫn quân thẳng đến An Châu.
Thái thú An Châu dâng mũ ô sa, mở toang cổng thành nghênh đón Trấn Quốc Tướng quân dẹp loạn phủ Cung Thân Vương.
Lục Xuyên dẫn theo hơn trăm Thanh Sơn trại, triều đình chiêu an.
Trấn Quốc Tướng quân đích danh yêu cầu gặp thủ lĩnh.
Đại đương gia hí hửng cạo râu, mặc áo mới, bước doanh trướng của tướng quân, để một cước đá bay ngoài.
Trấn Quốc Tướng quân vén màn trướng lên, giận dữ quát:
- Còn để thằng đần phiền , cả đám sơn tặc các ngươi lập tức ngục cho !-
Đại đương gia tủi , liền đem Lục Xuyên bán .
Ta lo lắng kéo tay áo Lục Xuyên, sợ Trấn Quốc Tướng quân sẽ tính sổ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/nu-hiep-tru-kien-sau/chuong-14-con-cua-gian-than.html.]
Dẫu chúng thực sự là sơn tặc, loại chính hiệu, lừa đảo.
Lục Xuyên vỗ vỗ tay , trấn an:
- Đừng lo, ông gì .-
Ta cứ thế phía đám đông, Lục Xuyên bước lên , chắp tay thi lễ với Trấn Quốc Tướng quân, :
- Đã lâu gặp, thế bá.-
.
- Lục Sơn, tiểu tử ngươi quả nhiên còn sống.-
Thanh âm của Trấn Quốc Tướng quân vang rền như chuông đồng, rõ mồn một.
Là Lục Sơn.
Không Lục Xuyên.
Lục Xuyên :
- Thế bá đang gì ? Tiểu chất hiểu. Lục Sơn c.h.ế.t đường lưu đày, giờ đây gầm trời chỉ còn Lục Xuyên.-
Trấn Quốc Tướng quân Lục Xuyên thật sâu, đó cất tiếng lớn.
- Truyền lệnh, tối nay mở tiệc chiêu đãi các hảo hán lục lâm! Bảo tiểu tử trướng cùng uống vài chén!-
Đám đông hò reo chúc mừng, còn chỉ thấy đầu óc mơ màng.
Lục Sơn?
Ta lờ mờ nhớ , hồi nhỏ từng khác nhắc đến một vụ tham nhũng trong y quán.
Vụ tham nhũng đó chấn động cả triều đình, đến cả huyện Đào Nguyên xa xôi của chúng cũng chuyện.
Vị quan lớn đó xử trảm công khai, cả nhà đều lưu đày.
Ông tham ô bao nhiêu bạc, hại ch.ết bao nhiêu , còn nhớ rõ.
Ta chỉ nhớ duy nhất một câu:
- Tên cẩu quan đó còn một đứa con trai, tên gì nhỉ? Hình như là Lục Sơn? Mới mười hai tuổi, là một tiểu tú tài!-
Lục Xuyên thẳng thắn với .
Chàng chính là Lục Sơn.
Cha chính là tên tham quan từng khi còn nhỏ.
Hàng thật giá thật, lừa già dối trẻ .
Chàng kể là con trai của tội thần, năm xưa nếu nhờ nhũ mẫu bảo vệ, sớm c.h.ế.t cùng đám chú bác đường lưu đày.
- Ta chỉ là một kẻ hèn mọn sống sót nhờ may mắn, nực là đầu gặp, nàng gọi là hùng.
- A Hạnh, với phận , cả đời thể gì nên hồn. Nếu nàng rời , sẽ ngăn cản.-
Ta cúi đầu, nhẹ giọng hỏi:
- Nghe cha hại c.h.ế.t nhiều .-
Ta thấy đôi tay buông thõng bên dần nắm thành nắm đấm, đó từ từ buông lỏng, đầy bất lực.
- , ông nuốt hết tiền cứu trợ nạn đói.-
- Thế nên, Xuyên ca...-
Ta ngẩng đầu lên, thấy sắc mặt dần tái nhợt.