Hôm những đến xem náo nhiệt đều thấy huyện lệnh trong nha môn mắng:
- Một tiểu Điền gia như ngươi giả vờ một phụ nữ đắn? Bản quan còn hỏi Điền gia trốn , ngươi còn dám đến tìm bản quan đòi chồng?-
Có xem hả hê, cũng nhận điều bất thường.
Nhà họ Điền và tiêu cục lượt chạy trốn, chắc chắn là sắp chuyện lớn xảy !
Chỉ nửa tháng , bọn cướp đầu tiên tràn xuống cướp bóc huyện Đào Nguyên, những ai còn sống sót đều tìm cách bỏ trốn.
Đại nương hàng xóm ban đầu theo một đoàn chạy về phía Bắc, trong đó cha nương .
Họ ôm theo , nhưng thấy đại thúc đại thẩm , cũng họ còn sống c.h.ế.t.
Đại nương càng càng thấy điều .
Lương khô vốn ít ỏi, ăn hết lương khô thì ăn cỏ, hết cỏ bẻ vỏ cây, đến khi vỏ cây cũng chẳng còn thì ăn đất.
Thế mà một ngày , cả đoàn ăn thịt!
Người dẫn đầu bảo đó là thịt dê.
cha dùng một cành cây khuấy trong nồi, lập tức hoảng hốt kêu lên:
- Đây là thịt !-
Sau đó thì ?
Đại nương kể rằng sáng hôm bà còn thấy cha nữa.
Nương thì trở nên điên dại, ôm một cái túi trống trơn theo đoàn .
Người dẫn đầu quan tâm, thi thoảng còn dừng chờ bà, đợi bà theo kịp mới tiếp tục lên đường.
Đại nương đôi mắt đỏ ngầu của mấy dẫn đầu, cuối cùng cũng nhận và họ vốn là những cùng tìm đường sống.
Họ coi những phụ nữ già yếu trong đoàn là nguồn lương thực!
Nửa đêm, đại nương mò mẫm trốn trong bóng tối, dám tiếp tục về phía Bắc, đành c.ắ.n răng huyện Đào Nguyên.
Bà bao xa thì phát hiện đang theo .
Lưng bà lập tức lạnh toát, chân run lẩy bẩy, tưởng rằng mấy kẻ dẫn đầu phát hiện.
Nào ngờ đầu , thấy đang nhỏ nước dãi theo phía .
Trước đây, bà thấy ai cũng hỏi: - Có thấy phu quân ? Có thấy đứa con út của ?-
im lặng theo lưng đại nương, cùng trốn .
Đại nương nỡ bỏ mặc, cũng cảm thấy nương tận, bèn xé một mảnh vải rách buộc cùng.
Hai trốn đông trốn tây, cuối cùng may mắn gặp quân Công Hiền Vương đang dẹp loạn, nhờ mà trở huyện Đào Nguyên.
Đại nương dẫn chúng về nhà bà.
Căn nhà nhỏ của bà gần như san phẳng, ngay bên cạnh là ngôi nhà cháy rụi của và Lục Xuyên.
Đại nương vất vả dọn một tấm ván cửa vỡ mặt đất, bên là một cái hầm ngầm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/nu-hiep-tru-kien-sau/chuong-13-phu-quan-cua-ta-khong-tam-thuong.html.]
Bà hướng về miệng hầm tối đen gọi to:
- Tỷ ơi, đây , Hạnh Nhi còn sống đây !-
Người trong hầm sợ hãi tột cùng, gọi thế nào cũng chịu .
Cuối cùng, đại nương lấy lương khô dụ mới lôi bà lên.
Đầu nương trọc lốc, một chân thọt, trong mắt chỉ còn vẻ hoảng loạn và trống rỗng.
Bà giật lấy lương khô trong tay đại nương, cố sức nhét hết lòng , miệng gào lên:
- Không cướp! Không ai cướp! Tất cả để dành cho đứa con út của , nó ? Nó ăn cơm …?-
.
Bà chịu theo về trại, bà sợ sơn tặc.
Ta để cho bà bộ lương thực và tiền đồng mang theo, còn để một vật tín vật, dặn rằng nếu cần thì cứ đến Thanh Sơn trại tìm .
Một là để cảm ơn bà từng bảo vệ , hai là vì cảm kích bà cứu mạng nương .
Trước đây, khi núi bắt đầu loạn, từng nhờ mang lời nhắn cho cha nương, bảo họ nhanh chóng chạy nạn.
Ta còn gửi theo mười lăm lượng bạc lộ phí chạy trốn, xem như báo đáp ơn sinh thành dưỡng d.ụ.c kiếp .
Người trở về, mặt đầy phẫn nộ.
- Tẩu tử! Cái nhà đó của tẩu thật chẳng gì, nhận tiền xong thì trở mặt nhận , đến lời nhắn của tẩu cũng buồn , còn đuổi ngoài!
- Họ còn sớm mang ba mươi lăm lượng bạc còn đến, nếu họ sẽ đến nha môn tố cáo tẩu bất hiếu!
- May mà cuối cùng nương tẩu còn đuổi theo hỏi tẩu sống , chứ c.h.é.m cả nhà họ !-
Chuyện giấu Lục Xuyên, cũng như Lục Xuyên nương xuất hiện ở huyện Đào Nguyên cũng giấu .
Đêm đó, hỏi :
- Xuyên ca, xuống núi chỉ để gặp nương thôi đúng ?-
Chàng gật đầu:
- A Hạnh, nàng cũng thấy đấy, quan chỉ giữ ghế, tuần phòng trong thành thì đều rút hết nha môn. Chúng trốn ba tháng, thể trốn thêm nữa.-
Ta nhận đang một chuyện lớn.
Nhận thức khiến run rẩy.
Cuối cùng, hỏi câu hỏi ám ảnh mấy tháng nay:
- Xuyên ca, rốt cuộc là ai?-
Từ khi bước chân sơn trại , mơ hồ nhận Lục Xuyên tầm thường.
Ta từng chứng kiến cảnh những tiêu sư và sơn tặc như nước với lửa, đội trời chung.
Huống hồ sang cái nghề sơn tặc .
Hơn nữa, cách Lục Xuyên ở Thanh Sơn trại mưu tính chút sơ hở, thật khó khiến tin rằng đây là thứ một tiêu sư bình thường nên .