Nữ Hiệp Trư Kiến Sầu - Chương 1. Giấc Mộng Hiệp Sĩ
Cập nhật lúc: 2025-11-14 13:47:59
Lượt xem: 29
Sau khi Điền gia truyền tin tới, cha ở giữa sảnh đường trầm ngâm suốt đêm.
Đêm khuya sương lạnh, ánh đèn dầu mờ nhạt chỉ đủ chiếu lên bóng dáng lờ mờ của của cha.
Nương giàn nho, mắng bao nhiêu :
- Hi Nhi đúng là đứa vô tâm vô phế! Thế thì nhà sống !-
Chuyện thì cũng phức tạp, ngày mai là ngày tỷ tỷ xuất giá, mà hôm nay bà mối Điền gia đến báo rằng tỷ bán nha cho Điền gia .
Lại còn là cái loại nha đổi hộ tịch.
Tức là từ một cô nương đàng hoàng, thành tiện tịch.
Điền gia là gia đình giàu nổi tiếng ở huyện Đào Nguyên, ai thấy lão gia Điền gia cũng đều gọi một tiếng - Điền viên ngoại- .
Cha nương đến đòi , nhưng nhà Điền gia chẳng thèm để tâm.
Ngày mai kiệu hoa của Lục Tiêu Đầu sẽ đến đón dâu. Nếu nhà giao cô dâu, chuyện mà ầm ĩ đến nha môn, thì nhà chỉ đền gấp đôi sính lễ mà cha nương còn ăn đòn.
là tiến thoái lưỡng nan.
Cuối cùng, nhị thẩm bên tây phòng đưa chủ ý:
- Hạnh Nhi yếu nhiều bệnh, cũng khó mà gả , chi bằng để Hạnh Nhi gả .-
- Ngày mai bái đường xong, Lục Tiêu Đầu hối hận cũng muộn .-
Ta chính là Hạnh Nhi.
Cha nghề mổ heo.
Nhị thẩm yếu nhiều bệnh cũng oan.
Lúc đầy tháng, nương trượt chân té ngã, từ đó nương ốm triền miên, cũng suýt nữa ch! yểu.
Tổ mẫu thấy nương sinh một bé gái, thì chẳng thèm dù chỉ một cái.
Nhà tam thúc đứa con trai, thấy tổ mẫu vui, lập tức nhân cơ hội loạn đòi phân gia.
Cha nương thất vọng, chỉ mang theo một cuốn chăn nệm, mượn xe lừa của trưởng thôn để đến huyện Đào Nguyên kiếm sống.
Cha nương chịu khó lụng, cuộc sống ngày càng khá hơn.
Cha khỏe mạnh, ngại bẩn, thuê một cửa tiệm nhỏ, nghề mổ heo.
Năm lên năm, tổ phụ qua đời, để mấy mẫu ruộng. Nhị thúc tranh với tam thúc, đành đưa nhị thẩm đến tá túc nhà .
Nói chung, cuộc sống của tương đối yên .
Cha nương chỉ hai tỷ , chúng dây dưa với chuyện m.á.u me nên sớm đưa chị học việc ở tiệm thêu, đợi khi sức khỏe khá hơn cũng sẽ đưa qua đó.
học nghề mổ heo từ cha.
Ý tưởng bắt nguồn từ những câu chuyện võ hiệp nhị thúc kể. Con trai nhị thúc - Hồ Tử, thích nên chỉ chịu lắng nhị thúc kể.
Trong chuyện, các hiệp khách hành hiệp trượng nghĩa, cướp của giàu giúp đỡ nghèo, sống một đời ngao du giang hồ thật là thoải mái.
vì sức khỏe yếu, cả ngày chỉ thể loanh quanh trong nhà, những con ve sầu bò từ gốc cây lên cành cao, hôm xem thì chỉ còn xác ve bám vỏ cây thô ráp.
Ta cũng bay khỏi con phố dài , bay khỏi sân nhỏ vuông vức .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/nu-hiep-tru-kien-sau/chuong-1-giac-mong-hiep-si.html.]
Ta cũng trở thành hiệp khách trong câu chuyện .
hiệp khách thì võ công, còn thậm chí còn chẳng hiểu võ công là gì.
Ta nghĩ, cha mổ heo giỏi như , chỉ cần một nhát d@o là con heo lớn thể vùng vẫy, chắc cũng khác võ công là bao.
Chỉ cần học bí kíp mổ heo của cha, sẽ phiêu bạt giang hồ.
Tên hiệu nghĩ sẵn , gọi là - Trư kiến sầu- .
Heo sầu , nhưng cha thì sầu thật.
Dao mổ heo của ông xem như thánh vật, hễ cứ sểnh là liền lén mang .
Năm lên mười, ông chịu nổi nữa.
- Hi Nhi! Mai con dẫn đến tiệm thêu luôn !-
Tỷ tỷ tên là Hy Nhi.
Tuy còn nhỏ tuổi, nhưng phân biệt .
Tỷ tỷ nhất định là một cô nương xinh . Dù đến mức - khuynh quốc khuynh thành- , thì cũng là một - tiểu gia bích ngọc- .
Ít nhất, ở huyện Đào Nguyên, nhắc đến những cô nương xinh , chắc chắn sẽ đề cập đến - đại cô nương nhà đồ tể Dương- .
ngay đó, kèm thêm câu:
- Đáng tiếc nhà cô nghề mổ heo, vô dụng.-
Những lời đồn đại như thế truyền đến tai tỷ , tỷ chỉ thể c.ắ.n răng, giả vờ như thấy.
Tỷ tỷ hơn bốn tuổi, việc ở xưởng thêu sáu năm, phường chủ yêu quý.
Thấy tỷ tỷ dẫn đến xin việc, bà chủ hai lời giữ , cho học nghề cùng tỷ .
Nhìn tỷ cầm kim thêu bay lượn tấm vải gấm, tự đổi biệt hiệu của thành —
- Tú Hoa Nương Tử.-
Nghe dễ thương hơn nhiều so với - Trư Kiến Sầu- .
Đến năm mười bốn tuổi, thể cùng tỷ tỷ đến các phủ để đo kích thước cho phu nhân, tiểu thư, và nhận đơn may áo.
Tỷ tỷ thích nhất là tới Điền gia.
Mỗi , tỷ đều chải chuốt, đính một đóa hoa vàng nhạt búi tóc, xinh tới mức thấy vui.
Ban đầu, nghĩ tỷ chỉ thích , cho đến khi thấy dáng vẻ e thẹn của tỷ thiếu gia nhà Điền gia, mới bừng tỉnh.
Cuối cùng cũng hiểu tại tỷ mãi cứ chịu lấy chồng.
giữa tỷ và Điền thiếu gia là thể.
Một gia đình giàu như , thể để mắt đến một cô nương tiểu hộ như nhà chúng ?
Chút tâm tư của tỷ giấu nổi phường chủ, bà cho tỷ tỷ tới Điền gia may y phục nữa.
Chính vì chuyện , tỷ tỷ – vốn luôn ngoan ngoãn – cãi với phường chủ.
Kết quả là, cũng đuổi khỏi xưởng thêu.