Nữ đế - Chương 5
Cập nhật lúc: 2025-06-03 13:43:46
Lượt xem: 501
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8ztMU97GTZ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
10
Ngày hôm sau, Lục Dư Minh vào cung tìm ta.
Hạ Họa đang giúp ta tô son móng tay bằng màu đậu khấu đỏ rực, là do phụ hoàng ban, người nói sẽ rất hợp với bộ lễ phục đại điển mà người đích thân chọn cho ta.
“Để bổn cung đoán xem, phò mã gia của chúng ta...”
Xuân Vãn ho khẽ một tiếng, hướng về phía ta nháy mắt liên tục.
“Xem kìa, là bổn cung lỡ lời rồi. Chúng ta giờ cũng là tân Thái nữ, mà lại bị người ta đường đột đến cửa thế này, không biết tới là vì chuyện gì đây?”
Ta đứng dậy, cười tươi bước ra phía ngoài đình, nơi Lục Dư Minh đang đứng cách đó vài bước.
“Phụ hoàng lòng đã quyết, họ để ngươi đến đây khuyên ta, muốn ta tự mình từ bỏ thánh chỉ lập Thái nữ, phải không?”
“Nhưng tại sao chứ? Tại sao nữ nhân thì lại không được theo đuổi danh vọng, không được tranh đoạt quyền thế?”
“Phụ hoàng của ta, chủ nhân của thiên hạ này còn bằng lòng, các ngươi ồn ào cái gì? Chẳng lẽ là không cam tâm quỳ dưới chân bổn cung?”
Ta bước từng bước ép sát, cho đến khi đối mặt với Lục Dư Minh, gần trong gang tấc.
“Xin công chúa hãy nghĩ lại.”
“Ngươi sai rồi.”
Ta rút d a o g ă m bên hông, nâng cằm hắn lên bằng mũi d a o: “Phu quân, phải gọi cô là Thái nữ.”
“Xưa nay chưa từng có Thái nữ, chưa từng có nữ đế, chuyện này trái luân thường đạo lý!”
Ra vẻ cứng cỏi chính trực lắm.
“Luân thường đạo lý?”
“Luân thường đạo lý chẳng phải là các ngươi luôn miệng nói ‘nam nhân là trời’, bảo ta đã gả vào Lục gia thì mọi thứ đều phải lấy nhà họ làm trọng sao?”
“Chẳng phải cũng muốn ta, một công chúa được sủng ái nhất, âm thầm đứng về phe tam hoàng huynh mà Lục gia các ngươi ngấm ngầm giúp đỡ?”
“Chẳng phải là sợ một khi xuất hiện một mình bổn cung, thì sẽ có hàng vạn hàng nghìn nữ nhân đứng lên, không muốn mãi bị giam cầm nơi khuê phòng nữa sao? Ta Tạ Hữu Nghi hôm nay ở đây nói rõ với ngươi: triều chính sau này, sẽ không còn là độc tôn của nam nhân nữa!”
Lục Dư Minh bị ta ép lùi về sau hai bước.
“Nói thật, gương mặt này ta rất thích, nhưng làm người bên gối của cô mà lại không hoàn toàn một lòng với cô, điều này làm cô rất không hài lòng.”
Đầu ngón tay ta lướt qua chân mày mắt hắn, để lại một vết xước mờ.
“Để cô đoán xem, đại ca tốt của ngươi lúc đầu đã nói gì với ngươi?”
“Đã sai thì tiếp tục sai? Hay là thấy thời cơ thì chớp lấy, xem có thể khiến hắn được hưởng phúc này?”
“Chiếm được trái tim cô, chẳng phải càng có lợi cho mưu đồ của các ngươi sao?”
“Lục Dư Minh à Lục Dư Minh, cô nên nói ngươi là kẻ nhu nhược, hay là quá coi trọng cái gọi là ‘gia tộc’, mà đến vậy cũng nhịn được?”
“Dư Minh từ nhỏ đã tiếp nhận tư tưởng mọi thứ đều phải đặt Lục gia lên hàng đầu.”
Hắn nhìn ta chằm chằm, như muốn truyền hết tình cảm của mình: “Hơn nữa, vì sao điện hạ không thể tin rằng đó là lòng ta thật, là ta yêu điện hạ?”
“Nếu thật sự lấy nhà Lục gia làm trọng, thì ngươi nên vì nghĩa mà diệt thân, vạch trần mấy chuyện không thể đưa ra ánh sáng của nhà ngươi.”
“Nếu trung quân ái quốc, thì ngươi sớm nên đập đầu c. hế.t đi, khỏi khiến cô phải chịu những lời đàm tiếu.”
“Nếu yêu cô, thì không nên đi nước cờ này!”
“Lục gia đã muốn có được công lao phò tá chân long, thì cần gì phải tìm xa? Cô là Thái nữ, tương lai là nữ đế, tính thế nào thì Lục gia các ngươi cũng là ngoại thích!”
Lục Dư Minh còn đang mấp máy định nói gì, ta đã cắt lời hắn.
“Ngươi đi đi, Lục Dư Minh. Vị trí trượng phu, phò mã, hậu vị, cô đều để lại cho ngươi, cũng xem như cô đã ứng lời nguyện năm xưa.”
D a o g ă m lướt qua cổ hắn, Lục Dư Minh còn chưa kịp phản ứng thì đã gục xuống.
“Điện hạ bớt đau buồn, phò mã không muốn làm điểm yếu của người, nên đã tự vẫn tại chỗ.”
Ta nhận lấy chiếc khăn tay Đông Họa đưa, tỉ mỉ lau sạch m á u trên d a o.
“Thông báo tới mấy gia tộc cao nhất ấy, cứ nói nỗi đau mất trượng phu này, cô nhất định sẽ tính toán cho bằng được.”
Cái c. hế.t của Lục Dư Minh cho ta một cái cớ.
Dựa vào đó, ta diệt trừ một loạt kẻ vốn không yên phận, lại còn đang gào thét “gà mái gáy sớm, chỉ khiến nhà suy bại, nữ tử sao có thể làm thái tử”, còn kéo theo mấy nhà thế gia xuống nước.
Bao gồm cả Lục gia. Ai bảo ta vì yêu mà sinh hận!
11
Khi ta là hoàng đế và nắm giữ quyền lực tuyệt đối, thì chẳng có việc gì là ta không làm được.
Có người làm loạn đòi từ quan? Được thôi, một đám người mới cần được đề bạt lên, tiện thể ta còn đưa vào hai nữ tử xuất sắc.
Có kẻ dám c. hế.t để can ngăn? Được, cột đá, lụa trắng, d.a.o găm, rượu độc tùy ý mà chọn.
Lịch sử để lại tiếng xấu? Ta và phụ hoàng sẽ là cha con đầu tiên trong thiên hạ làm điều ấy, chẳng cần quan tâm hậu danh sau này ra sao.
Huống chi bao năm nay, những việc ta làm ra không đếm xuể, bách tính chỉ thắc mắc vì sao một công chúa lại làm hoàng đế, chứ không ai nghĩ rằng ta không đủ khả năng để làm một vị hoàng đế tốt.
Kẻ ngông cuồng cũng có, nhưng đều bị mẫu thân cùng tỷ muội trong nhà dạy dỗ đến ngoan ngoãn.
Kẻ la lối dữ dội nhất, phần nhiều là kẻ đang ở ngôi cao bị lung lay, hoặc là mấy tên nho sinh nghèo hèn chẳng có chí nguyện.
Như ta từng nói với Lục Du Minh, bọn họ đang sợ hãi, sợ nữ nhân phát hiện ra bản thân chẳng hề kém cỏi gì nam nhân, sợ nữ nhân đứng ở nơi quá cao, không còn nắm bắt được nữa.
Nhưng thì đã sao? Một thời đại mới, rốt cuộc vẫn sẽ đến.
Ta làm Thái nữ chưa đến ba năm, phụ hoàng đã nhường ngôi cho ta.
Trong những năm ấy, không phải không có người tiếp tục chống đối, một vài vị hoàng huynh có chút bản lĩnh cũng từng muốn kéo ta xuống.
Phụ hoàng chẳng hề can thiệp, ta cũng không để người quản.
Ta có thể đi đến hôm nay, phụ hoàng đã trải sẵn đường, nhưng ta cũng tự bước ra con đường của chính mình.
Năm Vĩnh Bình thứ nhất, triều thần đồng loạt dâng tấu yêu cầu ta lập hậu cung, họ sẵn sàng đưa con cháu trong nhà đến hầu hạ.
Ta lấy lý do trong lòng chỉ có một mình Phò mã mà bác bỏ, đồng thời cách chức mấy kẻ còn muốn ta trở về “chính thống”.
Năm Vĩnh Bình thứ năm, lại có người dâng tấu tuyển tú.
Ngay cả phụ hoàng cũng gửi thư thúc giục, nói rằng không cần một người hiểu được lạnh nóng, ít nhất cũng nên có người làm trò mua vui.
Một tiểu thái giám lăn lộn chạy vào, hốt hoảng la lên:
Người này, đôi mắt giống tiên hậu, giữ lại.
Miệng kia giống hệt tiên hậu, cũng giữ.
Cái dáng ngồi gảy đàn kia như tiên hậu sống lại, giữ luôn!
...
Gì cơ, có người nhận ra không giống tiên hậu, nói bản thân chẳng may mắn có được vài phần tương tự?
Là ngươi hiểu Lục Du Minh hay là trẫm hiểu? Trẫm nói giống, thì chính là giống đến mức không thể khác.
Ta chưa từng sinh con.
Từ lúc mang thai đến lúc sinh con, không chắc chắn quá nhiều, tổn hại đối với thân thể ta cũng quá lớn.
Ngũ muội ta mất sớm vì khó sinh, nữ nhi nàng để lại, ta mang về nuôi dưỡng.
Còn một nhà phò mã của Ngũ muội, vì tham ô mà ta đã tịch thu tài sản, người thì bị chém, người thì bị lưu đày.
Đứa trẻ ấy, ta sẽ đích thân nuôi lớn, giống như phụ hoàng đã từng làm với ta.
Tạ Chiêu nó sẽ là người kế thừa ý chí của ta.
10
Ngày hôm sau, Lục Dư Minh vào cung tìm ta.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/nu-de-tbsn/chuong-5.html.]
Hạ Họa đang giúp ta tô son móng tay bằng màu đậu khấu đỏ rực, là do phụ hoàng ban, người nói sẽ rất hợp với bộ lễ phục đại điển mà người đích thân chọn cho ta.
“Để bổn cung đoán xem, phò mã gia của chúng ta...”
Xuân Vãn ho khẽ một tiếng, hướng về phía ta nháy mắt liên tục.
“Xem kìa, là bổn cung lỡ lời rồi. Chúng ta giờ cũng là tân Thái nữ, mà lại bị người ta đường đột đến cửa thế này, không biết tới là vì chuyện gì đây?”
Ta đứng dậy, cười tươi bước ra phía ngoài đình, nơi Lục Dư Minh đang đứng cách đó vài bước.
“Phụ hoàng lòng đã quyết, họ để ngươi đến đây khuyên ta, muốn ta tự mình từ bỏ thánh chỉ lập Thái nữ, phải không?”
“Nhưng tại sao chứ? Tại sao nữ nhân thì lại không được theo đuổi danh vọng, không được tranh đoạt quyền thế?”
“Phụ hoàng của ta, chủ nhân của thiên hạ này còn bằng lòng, các ngươi ồn ào cái gì? Chẳng lẽ là không cam tâm quỳ dưới chân bổn cung?”
Ta bước từng bước ép sát, cho đến khi đối mặt với Lục Dư Minh, gần trong gang tấc.
“Xin công chúa hãy nghĩ lại.”
“Ngươi sai rồi.”
Ta rút d a o g ă m bên hông, nâng cằm hắn lên bằng mũi d a o: “Phu quân, phải gọi cô là Thái nữ.”
“Xưa nay chưa từng có Thái nữ, chưa từng có nữ đế, chuyện này trái luân thường đạo lý!”
Ra vẻ cứng cỏi chính trực lắm.
“Luân thường đạo lý?”
“Luân thường đạo lý chẳng phải là các ngươi luôn miệng nói ‘nam nhân là trời’, bảo ta đã gả vào Lục gia thì mọi thứ đều phải lấy nhà họ làm trọng sao?”
“Chẳng phải cũng muốn ta, một công chúa được sủng ái nhất, âm thầm đứng về phe tam hoàng huynh mà Lục gia các ngươi ngấm ngầm giúp đỡ?”
“Chẳng phải là sợ một khi xuất hiện một mình bổn cung, thì sẽ có hàng vạn hàng nghìn nữ nhân đứng lên, không muốn mãi bị giam cầm nơi khuê phòng nữa sao? Ta Tạ Hữu Nghi hôm nay ở đây nói rõ với ngươi: triều chính sau này, sẽ không còn là độc tôn của nam nhân nữa!”
Lục Dư Minh bị ta ép lùi về sau hai bước.
“Nói thật, gương mặt này ta rất thích, nhưng làm người bên gối của cô mà lại không hoàn toàn một lòng với cô, điều này làm cô rất không hài lòng.”
Đầu ngón tay ta lướt qua chân mày mắt hắn, để lại một vết xước mờ.
“Để cô đoán xem, đại ca tốt của ngươi lúc đầu đã nói gì với ngươi?”
“Đã sai thì tiếp tục sai? Hay là thấy thời cơ thì chớp lấy, xem có thể khiến hắn được hưởng phúc này?”
“Chiếm được trái tim cô, chẳng phải càng có lợi cho mưu đồ của các ngươi sao?”
“Lục Dư Minh à Lục Dư Minh, cô nên nói ngươi là kẻ nhu nhược, hay là quá coi trọng cái gọi là ‘gia tộc’, mà đến vậy cũng nhịn được?”
“Dư Minh từ nhỏ đã tiếp nhận tư tưởng mọi thứ đều phải đặt Lục gia lên hàng đầu.”
Hắn nhìn ta chằm chằm, như muốn truyền hết tình cảm của mình: “Hơn nữa, vì sao điện hạ không thể tin rằng đó là lòng ta thật, là ta yêu điện hạ?”
“Nếu thật sự lấy nhà Lục gia làm trọng, thì ngươi nên vì nghĩa mà diệt thân, vạch trần mấy chuyện không thể đưa ra ánh sáng của nhà ngươi.”
“Nếu trung quân ái quốc, thì ngươi sớm nên đập đầu c. hế.t đi, khỏi khiến cô phải chịu những lời đàm tiếu.”
“Nếu yêu cô, thì không nên đi nước cờ này!”
“Lục gia đã muốn có được công lao phò tá chân long, thì cần gì phải tìm xa? Cô là Thái nữ, tương lai là nữ đế, tính thế nào thì Lục gia các ngươi cũng là ngoại thích!”
Lục Dư Minh còn đang mấp máy định nói gì, ta đã cắt lời hắn.
“Ngươi đi đi, Lục Dư Minh. Vị trí trượng phu, phò mã, hậu vị, cô đều để lại cho ngươi, cũng xem như cô đã ứng lời nguyện năm xưa.”
D a o g ă m lướt qua cổ hắn, Lục Dư Minh còn chưa kịp phản ứng thì đã gục xuống.
“Điện hạ bớt đau buồn, phò mã không muốn làm điểm yếu của người, nên đã tự vẫn tại chỗ.”
Ta nhận lấy chiếc khăn tay Đông Họa đưa, tỉ mỉ lau sạch m á u trên d a o.
“Thông báo tới mấy gia tộc cao nhất ấy, cứ nói nỗi đau mất trượng phu này, cô nhất định sẽ tính toán cho bằng được.”
Cái c. hế.t của Lục Dư Minh cho ta một cái cớ.
Dựa vào đó, ta diệt trừ một loạt kẻ vốn không yên phận, lại còn đang gào thét “gà mái gáy sớm, chỉ khiến nhà suy bại, nữ tử sao có thể làm thái tử”, còn kéo theo mấy nhà thế gia xuống nước.
Bao gồm cả Lục gia. Ai bảo ta vì yêu mà sinh hận!
11
Khi ta là hoàng đế và nắm giữ quyền lực tuyệt đối, thì chẳng có việc gì là ta không làm được.
Có người làm loạn đòi từ quan? Được thôi, một đám người mới cần được đề bạt lên, tiện thể ta còn đưa vào hai nữ tử xuất sắc.
Có kẻ dám c. hế.t để can ngăn? Được, cột đá, lụa trắng, d.a.o găm, rượu độc tùy ý mà chọn.
Lịch sử để lại tiếng xấu? Ta và phụ hoàng sẽ là cha con đầu tiên trong thiên hạ làm điều ấy, chẳng cần quan tâm hậu danh sau này ra sao.
Huống chi bao năm nay, những việc ta làm ra không đếm xuể, bách tính chỉ thắc mắc vì sao một công chúa lại làm hoàng đế, chứ không ai nghĩ rằng ta không đủ khả năng để làm một vị hoàng đế tốt.
Kẻ ngông cuồng cũng có, nhưng đều bị mẫu thân cùng tỷ muội trong nhà dạy dỗ đến ngoan ngoãn.
Kẻ la lối dữ dội nhất, phần nhiều là kẻ đang ở ngôi cao bị lung lay, hoặc là mấy tên nho sinh nghèo hèn chẳng có chí nguyện.
Như ta từng nói với Lục Du Minh, bọn họ đang sợ hãi, sợ nữ nhân phát hiện ra bản thân chẳng hề kém cỏi gì nam nhân, sợ nữ nhân đứng ở nơi quá cao, không còn nắm bắt được nữa.
Nhưng thì đã sao? Một thời đại mới, rốt cuộc vẫn sẽ đến.
Ta làm Thái nữ chưa đến ba năm, phụ hoàng đã nhường ngôi cho ta.
Trong những năm ấy, không phải không có người tiếp tục chống đối, một vài vị hoàng huynh có chút bản lĩnh cũng từng muốn kéo ta xuống.
Phụ hoàng chẳng hề can thiệp, ta cũng không để người quản.
Ta có thể đi đến hôm nay, phụ hoàng đã trải sẵn đường, nhưng ta cũng tự bước ra con đường của chính mình.
Năm Vĩnh Bình thứ nhất, triều thần đồng loạt dâng tấu yêu cầu ta lập hậu cung, họ sẵn sàng đưa con cháu trong nhà đến hầu hạ.
Ta lấy lý do trong lòng chỉ có một mình Phò mã mà bác bỏ, đồng thời cách chức mấy kẻ còn muốn ta trở về “chính thống”.
Năm Vĩnh Bình thứ năm, lại có người dâng tấu tuyển tú.
Ngay cả phụ hoàng cũng gửi thư thúc giục, nói rằng không cần một người hiểu được lạnh nóng, ít nhất cũng nên có người làm trò mua vui.
Một tiểu thái giám lăn lộn chạy vào, hốt hoảng la lên:
Người này, đôi mắt giống tiên hậu, giữ lại.
Miệng kia giống hệt tiên hậu, cũng giữ.
Cái dáng ngồi gảy đàn kia như tiên hậu sống lại, giữ luôn!
...
Gì cơ, có người nhận ra không giống tiên hậu, nói bản thân chẳng may mắn có được vài phần tương tự?
Là ngươi hiểu Lục Du Minh hay là trẫm hiểu? Trẫm nói giống, thì chính là giống đến mức không thể khác.
Ta chưa từng sinh con.
Từ lúc mang thai đến lúc sinh con, không chắc chắn quá nhiều, tổn hại đối với thân thể ta cũng quá lớn.
Ngũ muội ta mất sớm vì khó sinh, nữ nhi nàng để lại, ta mang về nuôi dưỡng.
Còn một nhà phò mã của Ngũ muội, vì tham ô mà ta đã tịch thu tài sản, người thì bị chém, người thì bị lưu đày.
Đứa trẻ ấy, ta sẽ đích thân nuôi lớn, giống như phụ hoàng đã từng làm với ta.
Tạ Chiêu nó sẽ là người kế thừa ý chí của ta.