Nữ đế Lệnh Nghi - Chương 4

Cập nhật lúc: 2025-03-10 15:04:12
Lượt xem: 99

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8fEoLKj3oo

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

16.

Bữa tiệc kết thúc vội vã.

Ta được lính canh đưa về, cấm túc tại Diêu Hoa cung

Lương quý nhân muốn đưa ta ngoài, lấy cớ ra bờ hồ hái hoa sen, nhưng bị lính canh chặn lại. Bà nhìn những người lính canh ngoài cửa rồi dẫn ta vào căn phòng đầu tiên mà mẫu phi từng ở.

Đã lâu rồi không có ai sống ở đó. Vừa đẩy cửa ra, bụi mịn bay tứ tung trong ánh sáng.

Lương quý nhân dừng lại một lát.

Nàng vốn là thị nữ trong Diêu Hoa cung, dung mạo bình thường nhưng dáng người lại vô cùng uyển chuyển, và bóng lưng của nàng giống mẫu phi đến bảy phần.

Khi mẫu phi mới nhập cung, bà bị Lưu Quý phi hãm hại và bị giáng vị, đưa đến chùa Thiên Trúc tu hành. Lần duy nhất bà được sủng là vì phụ hoàng say rượu nhận nhầm bà thành mẫu phi.

Lương quý nhân quay lại gọi ta: "Công chúa, mau vào đi."

Ta lặng lẽ bước vào nhìn nàng ấy cong hai ngón tay và gõ nhẹ vào tường.

Khi nàng ấy đập trúng chỗ rỗng, liền cầm một chiếc búa nhỏ đập thật mạnh vào đó. Bức tường đổ xuống, để lộ một hốc có cơ chế bí ẩn.

Lương quý nhân không chút do dự giơ tay lên, xoay các cơ chế đó.

Sau một tiếng nổ nhỏ, thành giường của mẫu phi nhô lên, lộ ra một lối đi sâu tối tăm.

Lương quý nhân vuốt tóc, thở dài một hơi: "May mà lời phụ thân đã nói, ta vẫn chưa quên."

Đến lúc này ta mới biết rằng phụ thân của Lương quý nhân chính là người đã xây dựng nên lối đi bí mật này. Ngày đường hầm bí mật được xây xong cũng là ngày ông ấy m.ấ.t.

Lương quý nhân lau nước mắt, dịu dàng nhìn ta: "Công chúa, mau đi đi, rời khỏi nơi ăn t.h.ị.t người này, đi tìm Lưu thái sư, đừng bao giờ quay lại nữa."

Ta không thể không dang rộng vòng tay ôm chặt người nữ nhân tốt bụng này. 

"Vẫn chưa đến mức đó đâu…Ta sẽ thắng! Ta sẽ báo thù cho mẫu phi và phụ thân của người."

Cơ chế này đã được khôi phục lại trạng thái ban đầu, cái lỗ chỗ cơ quan được che phủ bằng một bức tranh. Sau khi làm xong mọi việc, ta thấy tên thái giám kia lại đến Diêu Hoa cung.

Quả nhiên, đám lính canh bên ngoài không thể ngăn cản được Lưu Vinh Vũ.

Thái giám đến nói với ta, tối qua sau khi thuật sư dân gian vào cung, phụ hoàng đã hỏi Tam công chúa và Quý phi Lưu Thục Phi, ai là Thái Bạch tinh được tiên đoán.

Thuật sư nói rằng ông không biết tên nữ nhân đó.

Mãi đến khi bị phụ hoàng tra t.ấ.n, ông mới tiết lộ rằng vào giữa trưa, ông mơ hồ nhìn thấy một nữ nhân mặc áo choàng rồng mơ hồ xuất hiện dưới ngôi sao Thái Bạch.

Hoàng đế lập tức ra lệnh cho người mang giấy và bút đến, yêu cầu ông ta vẽ lại nữ nhân đó.

Ông ta không giỏi hội họa, nhưng nữ nhân mà ông vẽ có khuôn mặt tròn, trán cao, mắt và mày đều mỏng, thoạt nhìn trông giống Quý phi Lưu Thục Phi.

Cho nên lúc này, Minh Hoa Cung đã bị bao vây.

Ta và Vãn Thu nhìn nhau rồi mỉm cười.

Phụ hoàng bản tính đa nghi, nếu như tên thuật sư kia trực tiếp nói là Lưu Thục Phi, có lẽ ông ấy sẽ nghi ngờ ta.

Nhờ có Đại hoàng huynh, đặc biệt mời ta đến Minh Hoa cung, để ta khỏi bận tâm tìm người quan sát thật kỹ dung nhan của Lưu quý phi.

Dù sao chúng ta đã ẩn cư ở Diệu Hoa cung năm năm, nếu như vạn cầu không nhớ rõ, không thể vẽ ra được, vậy thì đã lãng phí thời gian và công sức mình.

Thái giám đứng chắp tay, cung kính nói: "Chủ nhân đã phái người đưa đại sư kia ra khỏi kinh thành, công chúa cứ yên tâm. Về phần Lục Đạo Uy trong hai ngày nữa..."

Ta ngắt lời thái giám: “Chuyện này không cần lo, nói với chủ nhân của ngươi hãy yên tâm.”

17.

Hai ngày sau, ta được triệu đến Càn Thanh cung.

Bởi vì kết quả tính toán của Lục Đạo Uy là chữ “Lưu”.

Khi Đại hoàng tử biết chuyện, hắn ta lập tức chạy đến Càn Thanh cung.

Hắn ta bảo thái giám đưa con chim c.h.ế.t và tờ giấy kia cho phụ hoàng xem, giọng nói có chút tự hào: "Phụ hoàng, An Bình có âm mưu, cho nên đã thông đồng với quan lại, ép buộc và hối lộ Lục Đạo Uy. Lục Đạo Uy tính ra kết quả này chỉ để chuyển hướng sang người khác, giúp nàng ta che giấu ý đồ phản loạn."

Ta quỳ thẳng người xuống bình tĩnh nhìn phụ hoàng: "Quả thật chim bói cá là của Diêu Hoa cung, nhưng tờ giấy này tuyệt đối không phải của nhi thần. Trong cung của nhi thần có một quyển kinh Phật, do chính tay nhi thần chép để cầu phúc cho phụ hoàng, có thể nhờ người mang đến đối chiếu, nhìn một chút liền biết, đây không phải là nét chữ của nhi thần."

Ta có thể viết bằng tay trái, nét chữ viết ra khác hoàn toàn với tay phải.

Đại hoàng tử cười lạnh: "Ngươi thân là công chúa, không cần tự mình viết."

Dương Tiểu An- 小安 (Dương Yến)
Vui lòng không reup dưới mọi hình thức!

Ánh mắt ta bình tĩnh, nói: "Nếu phụ hoàng đồng ý, có thể yêu cầu mọi người trong Diêu Hoa cung cùng viết thử."

Hoàng đế không chút do dự đáp: "Được!"

Ông cử thái giám thân tín của mình đến Diêu Hoa cung.

Ta liếc nhìn Đại hoàng tử lần nữa: "Đại hoàng huynh nói ta thông đồng với quan lại trên triều, vậy xin hỏi huynh…người đó là ai?”

Hắn ta sửng sốt.

Hắn không coi trọng ta, cũng chưa nghĩ ta có thể thông đồng với ai, hắn chỉ muốn dùng con chim c.h.ế.t đó đe doạ ta.

Nếu là ta bắt được một con chim đưa thư như hắn, ta sẽ thả đi rồi xem nó bay tới đâu.

Đại hoàng tử chỉ có thể cắn răng trả lời một cách mơ hồ: "Phụ hoàng rất tinh ý, tự nhiên sẽ tìm ra tên thông đồng với ngươi."

Hoàng đế lạnh lùng liếc nhìn hắn một cái, không trả lời.

Lục Đạo Uy tiến lên khom người: "Bệ hạ, gia tộc Lục Tổ của thần suy đoán mệnh, nếu nói dối sẽ bị trời phạt, không chỉ thân thể mất đi, mà ngay cả đạo tâm cũng bị ảnh hưởng. Cho nên, dòng dõi chúng thần thà c.h.ế.t chứ không làm chuyện sai trái.”

“Vận mệnh không gì có thể mua được!” Lục Đạo Uy đứng thẳng người, vẻ mặt kiêu ngạo.

Vẻ mặt của hoàng đế dịu lại: "Ta đương nhiên tin tưởng A Lục."

Mặc dù ông nói như vậy, nhưng thực ra ông ta đã ra lệnh cho người gọi Trương Kiến Chính đến.

Trương Kiến Chính bị đánh bằng gậy, bị thương nặng, run rẩy bước vào điện.

Phụ hoàng hỏi ông: "Ngươi nghĩ gì về hiện tượng kỳ lạ của ngôi sao Thái Bạch?"

Trương Kiến Chính khom lưng quỳ xuống: "Ban ngày thấy Thái Bạch, nữ quân sẽ thịnh vượng."

“Vậy ngươi có biết là ai không?”

Trương Kiến Chính lập tức quỳ xuống đất, giọng nói khàn khàn không rõ ràng: "Bệ hạ, xin thứ lỗi cho thần. Thần đã tính toán nhiều ngày rồi, nhưng thật sự không tính ra được."

Hoàng đế không hề tức giận, vẻ mặt thậm chí còn dịu dàng hơn một chút. Có lẽ ông cảm thấy nhà họ Lục Tổ ở Đông Hải rất xứng đáng với danh tiếng của mình.

Phụ hoàng thản nhiên nói: "Vậy thì hãy xem kết quả của A Lục là tốt hay xấu."

Trương Kiến Chính có chút do dự.

Phụ hoàng thở dài: "Có nhiêu đó cũng không làm được? Vậy thì trẫm giữ ngươi làm gì?"

Trương Kiến Chính rùng mình: "Bệ hạ, thần tuân lệnh bệ hạ."

Không khí trong điện đột nhiên thay đổi.

Đại hoàng tử thả lỏng và mỉm cười như thể đã mong đợi điều đó.

Ta vẫn tỏ ra thờ ơ.

Phụ hoàng luôn là người tàn nhẫn. 

Trương Kiến Chính cúi đầu, lấy từ trong n.g.ự.c ra ba đồng tiền, chắp tay lại, liên tục ném sáu lần, cuối cùng ném ra "Đôi Vệ Trạch".

Quẻ này dưới một đầm lầy, trên một đầm lầy, vô cùng cát tường.

Trương Kiến Chính hơi sửng sốt, sau đó vội vàng khom người nói: "Chúc mừng bệ hạ, bói toán rất tốt lành!"

Nụ cười của Đại hoàng tử đông cứng lại trên khuôn mặt, hắn không thể tin được trừng mắt nhìn ta.

Ta như không nhìn thấy, cúi đầu: “Chúc mừng phụ hoàng.”

Ngày Lục Đạo Uy đến gặp ta, hắn đã nhắc đến hiện tượng kỳ lạ của ngôi sao Thái Bạch và cũng nhắc đến lời tiên tri của "Nữ quân" ở kinh thành.

Ta yêu cầu hắn cố gắng che giấu chuyện này ở Đài quan sát thiên văn trong cung và đừng báo cáo với phụ hoàng.

Lục Đạo Uy có chút tò mò: "Việc này không khó. Nhưng không thể ngăn cản được lời đồn, sớm muộn gì cũng sẽ đến tai hoàng đế."

Ta rót thêm một tách trà cho Lục Đạo Uy: "Ta chính là muốn người khác truyền lại cho phụ hoàng nghe."

Ta đã nhờ Lưu Vinh Vũ tìm một người thích hợp để thì thầm vào tai Đại hoàng tử, bảo hắn ta dùng lời tiên tri của Thái Bạch Tinh khiến phụ hoàng giải quyết ta.

Đại hoàng tử lớn lên dưới sự bảo vệ của Lưu gia, đặc biệt là Lưu Vinh Vũ.

Cho nên hắn không cần tốn công sức của mình để đi lấy lòng bất cứ ai. Còn đặc biệt xem thường một nữ nhân như ta.

Một khi bị ai đó xúi giục, hắn lập tức lao vào tấn công ta ngay.

Lục Đạo Uy cầm tách trà lên muốn uống, nhưng lại dừng lại, cười khổ: "Trà của công chúa, thần không dám uống."

Ta không khỏi mỉm cười, tự rót cho mình một tách, uống trước thể hiện sự tôn trọng: "Ta luôn tin tưởng người của mình, bây giờ ngài có thể yên tâm rồi chứ."

Lữ Đạo Uy cũng cười uống hết: "Vậy khi hoàng đế yêu cầu, thần đành phải giả vờ ngốc vậy."

Ta lắc đầu nói "Không cần", sau đó nhúng ngón tay vào trà và viết chữ “Lưu”. 

"Ngài có thể dùng thứ này để hoàn thành nhiệm vụ."

Lục Đạo Uy ngừng cười, nói: "Công chúa, ta quả thật là người họ Lục ở Đông Hải, về số mệnh, ta chỉ có thể giả vờ không biết, nhưng không thể vu oan cho người khác."

Ta nghiêm túc nói: “Đừng lo lắng, chữ này cũng có thể là chỉ ta.”

Ánh mắt Lục Đạo Uy dừng lại ở nốt ruồi đỏ giữa hai lông mày của ta: "Công chúa, có thể cho ta mượn ngày tháng năm sinh thực sự của người không?"

Ta gật đầu đồng ý.

Lục Đạo Uy cũng nhúng ngón tay vào nước trà và bắt đầu tính toán trên bàn.

Một lúc sau, hắn thở dài: "Thì ra là vậy. Bây giờ ta đã hiểu rồi."

18.

Sau khi thân tín của phụ hoàng mang về toàn bộ chữ viết của cung nữ trong Diêu Hoa cung, ta không còn liên quan đến lời tiên đoán Thái Bạch Tinh nữa.

Phụ hoàng sốt ruột khi nghe Đại hoàng tử nói rằng ta "thông đồng với Đài thiên văn Hoàng gia vu khống cho Quý phi Lưu Thục Phi", nên đã ra lệnh cho người đưa hắn ta về cung cấm túc.

Quý phi Lưu Thục Phi bị tước bỏ phong hiệu đày đến lãnh cung.

Lúc nghe tin, ta chỉ nhàn nhã hái một nhánh cam thảo màu đỏ tươi, đặt lên thái dương.

Thì ra phụ hoàng vẫn sợ.

Lưu gia rất có quyền thế trong triều, dù thế nào, ông cũng không dám g.i.ế.t Quý phi Lưu Thục Phi.

Nhưng điều đó không quan trọng, nỗi sợ của hoàng đế giống như một con d.a.o hai lưỡi.

Chúng ta có thể cứu sống họ hôm nay, ngày mai chúng ta cũng có thể g.i.ế.t họ.

Sau khi Đại hoàng tử được cho là "không thể gánh vác trọng trách", nhà họ Lưu đã gửi một nữ tử khác vào cung. Trẻ trung, xinh đẹp, quyến rũ, nàng ta nhanh chóng chiếm được tình cảm của hoàng đế.

Chỉ trong vài tháng, nàng đã được thăng chức ba lần, trở thành Lưu Chiêu Nghi. Cùng lúc đó, hoàng đế cũng trở nên lạnh nhạt với Lưu Vinh Vũ, trong một thời gian dài không gọi ông đến chơi cờ. 

Lưu Vinh Vũ không hề ngạc nhiên, ngày nào cũng đến Hồng Văn Quán giảng dạy. Mặc dù chỉ còn một học trò duy nhất là ta.

Sau lần tranh cãi lúc trước, Lưu Vinh Vũ không còn gọi ta là "Tiểu Lưu Nhi" nữa. Ngay cả khi không có ai xung quanh, ông ấy vẫn gọi ta là "Tam công chúa" xa cách nhưng đầy tôn trọng.

Những bài học ông dạy ta ngày càng nghiêm túc hơn, giống như dạy một vị hoàng đế thực thụ, "cách để trở thành một vị vua tốt trước tiên là phải yêu thương con dân của mình ".

Vãn Thu tỏ ra lo lắng, ta mỉm cười nói với nàng ấy rằng không sao cả: “Ta muốn ngồi lên chiếc ghế đó thì phải chịu được sức nặng của nó.”

Đây chắc chắn là một bước đi đơn độc của ta.

Không có Lưu Vinh Vũ làm bạn chơi cờ, phụ hoàng cảm thấy hơi buồn chán nên thường triệu kiến ta đến Càn Thanh cung để nói chuyện.

Phần lớn thời gian, ông ấy chỉ hỏi ta vài câu hỏi ngẫu nhiên rồi nhìn chằm chằm ta một cách ngơ ngác. Đôi khi, sau khi ở trong trạng thái xuất thần quá lâu, ông ấy sẽ gọi ta là "A Châu".

Ta nhìn phụ hoàng và mỉm cười, không đáp lại cũng không phủ nhận.

Bởi vì bức chân dung của mẫu phi mà ông ấy mang đi vào ngày sinh thần của ta chính là bức vẽ chân dung của ta, đã được Vãn Thu kỹ lưỡng chuẩn bị.

Màu để vẽ tranh được pha với một loại hoa thơm đặc trưng của miền Nam Tân Cương.

Khi phụ hoàng ngắm nhìn những bức tranh, mùi hương thoang thoảng của bức tranh sẽ xộc vào miệng và mũi ông. 

Theo thời gian, nó sẽ dần ảnh hưởng đến cảm xúc của ông, khiến ông ta dễ bị phiền muộn và ảo giác.

Ta lặng lẽ quan sát tình trạng của ông, vào lúc ta đếm ngược thời gian chuẩn bị, lại bị phá vỡ bởi một lá thư đến từ Bắc Yên.

Vua nước Yên qua đời, Thái tử nước Bắc Yên kế vị. Bọn họ sẽ cử một đoàn sứ giả khác đến thăm Đại Lương và thảo luận về việc ký hiệp ước liên minh mới.

Lưu gia ở trên triều đã nỗ lực thuyết phục hoàng đế bãi bỏ lệnh cấm túc của đại hoàng tử, giao cho Đại hoàng tử tiếp đón sứ thần của Bắc Yên.

Đại hoàng tử được thả ra trở nên có chút u ám, lần này hiển nhiên đã bỏ đi sự khinh thường đối với ta.

Ngày đoàn người của Bắc Yên đến Kinh Thành, phụ hoàng lâm bệnh.

Gần đây ông ấy hay mơ thấy mẫu phi. Khi ông thức dậy đầu liền đau dữ dội, luôn phải dùng gấp đôi lượng thuốc an thần.

Nhưng hầu hết các loại thuốc an thần cũng chỉ giúp yên giấc ngủ. Sau khi uống chúng, phụ hoàng càng buồn ngủ hơn, thiếp đi lại mơ thấy mẫu phi.

Chuyện này cứ tiếp diễn mãi khiến ông vô cùng khó chịu. Ông để việc liên minh với Bắc Yên cho Đại hoàng tử lo liệu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/nu-de-lenh-nghi/chuong-4.html.]

Suy cho cùng, trong mắt phụ hoàng, Bắc Yên chỉ là một nước man di nhỏ bé, không đáng để ông bận tâm.

Đại hoàng tử phụ trách mở tiệc chiêu đãi sứ thần Bắc Yên trong cung, đương nhiên sẽ không mời ta tham dự.

Ta cũng không coi trọng chuyện đó, mang theo một nồi súp an thần do chính ta nấu đến gặp phụ hoàng. Dạo này ta thường đến Càn Thanh cung, các thái giám và thị vệ ở đây đã sớm quen với ta.

Ta đẩy cửa bước vào, phụ hoàng vừa mới tỉnh lại sau cơn mơ, thấy ta, ông dịu dàng đến lạ thường: "An Bình, sao con không đi dự yến tiệc?"

Ta rót một bát canh an thần cho phụ hoàng: "Con không muốn gả đến Bắc Yên, vậy tại sao phải đến yến tiệc? Con đến nói chuyện với phụ hoàng còn tốt hơn."

Hoàng đế uống xong canh an thần, cười nói: "Không được, An Bình là công chúa bảo vệ đất nước của trẫm, sao trẫm có thể để con đến Bắc Yên được?"

Ta cũng mỉm cười với phụ hoàng.

Đó là nụ cười mà ta đã luyện tập hàng ngàn lần để giống với mẫu phi của mình.

Hoàng đế sửng sốt.

Phải rất lâu sau ông mới lấy lại được bình tĩnh, giọng nói khàn khàn: "Ninh phi... Con có muốn gì không?"

Ta cúi mắt im lặng: "Chỉ còn lại một con chim bói cá, con đã không nỡ nhốt nó."

Có lẽ ông nhớ đến con chim c.h.ế.t t.h.ả.m như vậy, lắc đầu ngao ngán: "Tiện nhân họ Lưu, ngay cả một con chim cũng không tha."

Ông hiếm khi tỏ ra thái độ của một người phụ thân : "An Bình, con có muốn gì không? Phụ hoàng sẽ thưởng cho con."

Ta lắc đầu nói: "Nhi thần đã mất mẫu phi. Chỉ cầu mong phụ hoàng sống lâu trăm tuổi và luôn bảo vệ cho con".

Hoàng đế rất vui mừng: "Được, vậy trẫm sẽ cho An Bình tự chọn phu quân! Nếu con thích bất kỳ chàng trai nào, hãy đến nói với trẫm."

19.

Trên đường trở về Diêu Hoa cung, ta nghe thấy tiếng nhạc nhẹ nhàng phát ra từ yến tiệc trong cung nên ta đã đi dọc theo bờ hồ.

Tiếng nhạc du dương từ bên kia bờ sông mang lại một cảm giác khác lạ thường.

Không ngờ, lại bị một nam nhân lạ mặt chặn đường.

Hắn ta có đôi lông mày sắc nét, hai mắt sáng lấp lánh, nước da ngăm đen.

“An Bình công chúa!”

Ta ngẩng đầu nhìn, thấy nam nhân trước mặt đi giày dài, mặc áo choàng cổ tròn tay hẹp, rõ ràng không phải quân phục của quan viên Đại Lương. "Ngươi là khách đến từ Bắc Yên?"

Nam nhân vui vẻ cười: “Công chúa, thị lực của nàng rất tốt, sao nàng không đoán xem, ta là ai?”

Ta bình tĩnh hạ mắt xuống: "Quân tử không đứng trên tường thành đầy nguy hiểm. Yên Vương bệ hạ thật sự rất dũng cảm, dám cải trang thành sứ thần, không sợ bị ám sát sao?"

Lưu Vinh Vũ nói rằng, tân vương nước Yên là người gan dạ, cẩn thận, không tin vào số mệnh, ma quỷ thần linh, thường dám làm những việc mà người thường không dám làm.

Hắn sửng sốt một lát rồi bật cười: "Công chúa thật buồn cười, khiến ta càng thêm hối hận.”

"Vốn dĩ ta muốn xem là nữ nhân liên tục cự tuyệt ta. Hôm nay gặp người, ta thật sự muốn hỏi người, công chúa, tại sao người lại khinh thường làm hoàng hậu của ta?"

Thật thẳng thắn!

Ta quyết định đi thẳng vào vấn đề: "Nghe nói Yên Vương bệ hạ là một nhân tài hiếm có. Ta không muốn làm hoàng hậu của các người, nhưng ta nghĩ có một cách tốt hơn để ta và ngài hợp tác."

Ánh mắt của Yên Vương tràn đầy hứng thú: "Người nói xem thử."

"Để bán muối cho ngài với giá cao, Lưu gia khi đàm phán liên minh giữa hai nước chưa bao giờ đồng ý tham gia vào hoạt động buôn bán muối chính thức. Nếu ngài hợp tác với ta, ta có thể thuyết phục phụ hoàng thêm vào vài quyền lợi cho ngài."

Yên Vương thu lại hết vẻ trêu chọc, hỏi: "Công chúa muốn gì?"

"Đầu tiên, giả vờ thân thiết với Lưu gia, sau đó xé bỏ giao ước vào ngày ký kết."

"Như vậy ta sẽ hoàn toàn đắc tội với Lưu gia."

"Bệ hạ cũng là hoàng đế, hẳn là hiểu được nỗi sợ của hoàng đế. Lưu gia sẽ là nhà họ Trịnh tiếp theo."

"Làm sao ta có thể tin tưởng công chúa sẽ giữ lời hứa?"

"Ngài có thể lựa chọn không tin, hoặc là tiếp tục hợp tác với Lưu gia. Hôm nay gặp ngài không nằm trong kế hoạch của ta."

“Ta còn một câu hỏi, tại sao công chúa và Lưu gia lại trở thành kẻ thù?"

Ta cười: "Bệ hạ tin không? Có từng nghe đến lời tiên đoán của Thái Bạch Tinh?"

Yên Vương cũng cười nói: “Ta không tin Lưu Thục phi có thể trở thành nữ quân!”

"Vậy thì chẳng phải ngài đã có câu trả lời rồi sao?"

"Công chúa sẽ là một đối thủ lớn của ta."

"Nếu ngài tin rằng số mệnh của ta do trời định, vậy làm kẻ thù của ta chính là làm kẻ thù của trời. Nếu ngài không tin, ngài sợ thua ta sao?"

Hoàng đế nước Yên thích mạo hiểm nên chắc chắn là người cực kỳ tự tin. 

Hắn không bao giờ nghĩ rằng mình sẽ thua một nữ nhân yếu đuối.

Cho nên so với đại hoàng tử và Lưu gia, Yên Vương chắc chắn sẽ chọn ta.

Quả nhiên, hắn vỗ tay cười nói: "Công chúa quả là người tuyệt vời, không cưới được nàng thì thật là điều đáng tiếc cả đời này của ta."

Ba ngày sau, khi ta đang ở Càn Thanh cung nói chuyện với phụ hoàng, thì Đại hoàng tử đến.

Hắn nói rằng viết ký hiệp ước với Bắc Yên đã được thỏa thuận xong, việc còn lại là chờ phụ hoàng xem xét và phê duyệt.

Hoàng đế xua tay nói: "Trẫm đau đầu, để thái sư xem thử."

Sau khi Đại hoàng tử rời đi, phụ hoàng nói với ta: "Phụ hoàng thấy món súp an thần của con rất ngon. Phụ hoàng ít mơ và không bị đau đầu khi thức dậy".

Ta cười nói: "Vậy thì ngày nào con cũng nấu canh cho phụ hoàng nhé.”

Phụ hoàng gật đầu và hỏi: "Con cũng sắp đến tuổi thành hôn rồi, con có nam nhân nào vừa ý chưa?"

Ta lắc đầu: "Nhi thần còn trẻ, muốn ở lại với phụ hoàng thêm vài năm nữa."

Mưa rơi bên ngoài cửa sổ, rơi xuống những chiếc lá chuối. Như có nỗi buồn, nhưng cũng có vẻ không có buồn.

Lưu Vinh Vũ đi vào, người phủ đầy mưa và sương mù: "Thần đã đọc qua hiệp ước giữa hai nước. Về việc buôn bán muối, xin bệ hạ hãy cân nhắc."

Hoàng đế tỏ ra hứng thú: "Ngươi đang nói thay cho gia tộc Lưu gia hay là nói thay cho chính mình vậy?"

Lưu Vinh Vũ cúi đầu đáp: “Thần chỉ là nô bộc của bệ hạ.”

Hoàng đế nhìn hắn một lúc, đột nhiên mỉm cười nói: "A Lưu, ngươi đã lâu không tới đây, hôm nay tới chơi một ván cờ với trẫm đi."

Ta lặng lẽ lui ra.

Trong Diêu Hoa cung, thái giám đứng đó buông thõng hai tay.

Ta đưa cho hắn một lá thư mỏng và nói: "Để Yến Vương hành động đi."

20.

Đêm đó, tại quán trọ của đoàn sứ giả Bắc Yên nghỉ ngơi đã xảy ra một cuộc ẩu đả. 

Nguyên nhân là do một người dân ở Đại Lương gọi người của Bắc Yên là “Bọn nô lệ đ.ê t.i.ệ.n”. Trong cơn tức giận, một số người của Bắc Yên đã lật đổ bàn và đánh kẻ đã buông lời sỉ nhục họ, khiến hắn ta bị thâm mắt và sưng mặt.

Đại Lương vẫn luôn tự cho mình là Thiên Đế, tự nhiên không thể dung thứ cho người ngoài lộng hành trong lãnh địa của mình, một số người dân khác liền lao vào.

Cuộc chiến hỗn loạn diễn ra, hai bên mọi người đều bê bết m.á.u.

Cuối cùng, người đứng đầu Bắc Yên cũng nổi giận: "Đại Lương bắt nạt chúng ta vì chúng ta thiếu muối, cấm buôn bán muối chính thức. Nên không cần ký kết một liên minh như vậy."

Nói xong, hắn dẫn toàn bộ phái đoàn Bắc Yên rời khỏi Kinh Thành ngay trong đêm.

Hoàng đế trừng phạt Đại hoàng tử rất nặng.

Ông cũng ra lệnh cho Lưu Vinh Vũ dẫn quân của mình đuổi theo họ hơn 300 dặm, cuối cùng cũng thuyết phục được phái đoàn Bắc Yên quay trở lại.

Ngay sau đó, có một đại thần trình lên hoàng đế một bản cáo trạng, nói rằng Lưu gia đã buôn lậu muối đến Bắc Yên và thu được lợi nhuận khổng lồ.

Hoàng đế vô cùng tức giận và ra lệnh điều tra.

Lưu gia không còn cách nào khác ngoài việc từ bỏ mọi giao dịch với Bắc Yên và nhánh phụ trách buôn muối lậu.

Người quản lý buôn lậu của Lưu gia là ca ca của Lưu Thục Phi, cửu cửu của Đại hoàng tử.

Phụ hoàng thưởng ba thước lụa trắng đến lãnh cung cho Lưu Thục Phi.

Nhưng ông vẫn sủng ái Lưu Chiêu Nghi, thậm chí còn phong nàng ta làm Lưu phi vì nàng ta đã mang thai.

Vì có công trong việc giải quyết mâu thuẫn với phái đoàn ngoại giao, Lưu Vinh Vũ càng được hoàng đế sủng ái hơn.

Lưu gia hiện tại chia thành ba phe phái, một số vẫn theo hoàng đế, một số tiếp tục đi theo Lưu Vinh Vũ, một số chuyển sang ủng hộ Lưu phi.

Đại hoàng tử ngày càng trở nên u ám.

Ánh mắt của hắn dần trở đầy sát khí, hắn ngày càng giống phụ hoàng.

Cuối cùng một ngày nọ, hắn ta đã chặn được Lưu Vinh Vũ ở Hồng Văn Quán.

“Lưu thái sư, ta không ngờ rằng kẻ cấu kết với tam muội lại là ông."

Ánh mắt của Lưu Vinh Vũ hờ hững: "Thần không biết điện hạ đang nói gì."

Hắn cười khẩy: "Có người nhìn thấy chim bói cá ở trong nhà ông."

Trái tim ta hơi run lên.

Thì ra con chim bói cá mà mẫu phi mang đi Giang Nam không hề c.h.ế.t. Có phải là trước khi rời khỏi cung, nàng đã biết mình có thể sẽ c.h.ế.t ở Giang Nam không?

Ta cảm thấy toàn thân toát ra hơi lạnh, đột nhiên không dám nghĩ thêm nữa.

Giọng nói của Lưu Vinh Vũ cũng lạnh lùng: "Thần không có gia thất, chỉ nuôi chim cho vui thôi. Điện hạ muốn quản lý cả chuyện này sao?"

Ánh mắt lạnh lẽo của đại hoàng tử lướt qua Lưu Vinh Vũ rồi dừng lại ở trên mặt ta, bò loanh quanh như một con rắn.

"Lưu thái sư thật sự rất bướng bỉnh. Nếu ta nói với phụ hoàng, thái sư chỉ là con của một nữ nhân thấp hèn, đã thông d.â.m khi phụ thân ông đương nhiệm bảo vệ biên giới ở phía Nam Tân Cương sinh ra. Ông lớn lên ở Tân Cương, năm mười sáu tuổi mới được đưa về kinh thành, ông và Ninh phi đã quen biết nhau từ thuở nhỏ.”

“Ông nói thử xem, liệu rằng phụ hoàng có nghĩ con chim bói cá trong phủ của ông là từ Diêu Hoa cung không?"

Hắn thậm chí còn cười gian: "Ta cũng có thể nói với phụ hoàng, tam muội càng ngày càng giống với người c.h.ế.t, cũng rất giống Lưu thái sư."

Lưu Vinh Vũ im lặng hồi lâu: "Điện hạ muốn thế nào?"

Đại hoàng tử cười lớn, sau đó vẻ mặt của hắn trở nên nghiêm túc: "Ta muốn ông từ quan trở về Nam Tân Cương!"

Lưu Vinh Vũ chỉ bình tĩnh nói: "Được."

Ông đi ngang qua người Đại hoàng tử, đi thẳng vào làn sương tuyết.

Nhìn bóng lưng Lưu Vinh Vũ một thân y phục đen, một mình bước đi trên tuyết trắng, ta đột nhiên nhớ đến trận tuyết rơi dày đặc ở chùa Thiên Trúc năm ta sáu tuổi.

Đó là lần đầu tiên ta gặp Lưu Vinh Vũ.

Lúc đó, ta vừa khỏi bệnh đậu mùa đang trong quá trình hồi phục sức khỏe, nên cả ngày đều rất buồn ngủ, mẫu phi đứng bên cửa sổ và nói chuyện với ông ấy.

Ngoài cửa sổ tuyết rơi rất lớn, Lưu Vinh Vũ bỏ lại tất cả, muốn đưa mẫu phi đi: "Mãn Châu, hãy đi cùng ta, ta đã sắp xếp mọi thứ xong xuôi, từ nay về sau sẽ chúng ta giấu đi thân phận, trở về Nam Tân Cương sinh sống.”

Mẫu phi lắc đầu từ chối: "Ta không thể đi được. Nếu ta đi, Tiểu Lưu Nhi sẽ c.h.ế.t."

Lưu Vinh Vũ nài nỉ: "Chúng ta hãy đưa con bé đi cùng. Ta sẽ chuẩn bị xe ngựa và giường nằm thoải mái nhất.”

Mẫu phi bình tĩnh, có vài phần sợ hãi: "Chúng ta không thể thoát khỏi đây được."

"Nếu không trốn thoát được, chúng ta sẽ cùng nhau c.h.ế.t!"

"Ta và ngài đều không sợ c.h.ế.t. Nhưng đứa con gái bé bỏng của ta, Tiểu Lưu Nhi, còn quá nhỏ, ta muốn nó sống thật tốt."

Mẫu phi đóng cửa sổ.

Sau khi Lưu Vinh Vũ rời đi, ta nghe thấy tiếng mẫu phi khóc.

Theo như ta nhớ, ta chỉ thấy mẫu phi khóc hai lần.

Một lần khác, là khi bà ở Giang Nam, bà biết mình không thể thoát khỏi cái c.h.ế.t và lo lắng cho đứa con gái duy nhất của mình.

Tuyết trắng đột nhiên làm cay mắt ta.

Một người phải trải qua bao nhiêu mất mát trong đời thì trái tim mới trở nên cứng như đá, không thể phá hủy?

Đại hoàng tử ngăn ta lại bằng ánh mắt nham hiểm: "Tam muội, muội không muốn ta nói gì với phụ hoàng đúng không?"

Ta dừng lại và hỏi: "Đại hoàng huynh muốn gì?"

"Đừng để Lưu phi sinh con."

"Cánh tay của ta không với xa được như thế."

“Đừng giả vờ! Ngươi có thể nói với người ở Đài thiên văn báo với phụ hoàng biết tiện nhân kia đang mang trong mình một mối tai hoạ.”

Ta tỏ vẻ bình tĩnh nói: "Nữ nhân sinh con cũng giống như đi qua cửa địa ngục. Lưu phi chưa chắc có thể sinh con. Cho dù có sinh con thì cũng chưa chắc là con trai. Tại sao huynh phải ra tay ngay bây giờ, khiến phụ hoàng nghi ngờ?"

Hắn chằm chằm một lúc rồi cười lạnh: "Tam muội rất nói đúng, đợi đứa bé ra đời rồi hãy hành động."

Ta gật đầu đồng ý, nhìn hắn ta đắc ý rời đi.

Hắn không còn khinh thường ta nữa, nhưng sâu trong lòng hắn…

Những ứng cử viên cho ngai vàng chỉ có thể là nam nhân.

Loading...