Nữ đế Lệnh Nghi - Chương 1
Cập nhật lúc: 2025-03-10 15:02:37
Lượt xem: 158
1.
Thậm chí mẫu phi còn không được chôn cất trong Hoàng lăng. Nàng bị chôn vùi ở một ngọn núi hoang vu tại Giang Nam. Không bia mộ, cũng chẳng cây cối. Chỉ có một nấm mồ nhỏ được đánh dấu.
Ta ngồi co ro ôm đầu gối trong Diêu Hoa cung, nghe đại cung nữ tâm phúc của mẫu phi nghẹn ngào nước mắt nói về chuyện hậu sự của nàng:
“Công chúa, nương nương ra đi quá thê thảm, cũng quá oan ức. Nô tỳ nghe nói……”
Ánh nến lay động, bóng rèm đong đưa, hắt lên một góc quần áo.
Nữ tử mang theo nức nở nghẹn ngào chợt bị ta cao giọng ngắt lời: “Vãn Thu, ngươi đừng khóc nữa. Mẫu phi bị nhiễm dịch bệnh, bệnh nặng không qua khỏi.”
“Muốn oán, cũng chỉ có thể oán trách số mệnh.”
Nàng kinh ngạc ngẩng đầu nhìn ta, ta dùng ánh mắt ra hiệu với nàng, ý nói tai vách mạch rừng. Vãn Thu không phải kẻ ngốc, nghe xong lập tức im bặt.
“Con của ta quả nhiên thông suốt, không hổ là đệ tử của Tịnh An sư phụ.”
Phụ hoàng lạnh lùng cười một tiếng, vén rèm bước vào. Hắn nhìn chằm chằm về phía ta, hệt như muốn xuyên qua đôi mắt để rồi nhìn thấu tâm tư trong lòng ta.
Ta cố gắng áp chế nỗi sợ hãi xuống tận sâu đáy lòng, không hề tránh né:
“Sư phụ nói rằng cuộc đời mỗi người đều có định số. Không ai tránh khỏi sinh lão bệnh tử.”
Phụ hoàng hừ lạnh: “Lời nói ra thì là như vậy, nhưng dù sao đó cũng là mẫu phi của con. Tuổi con còn nhỏ mà đã vô tình đến mức này.”
“Ta thấy đều là đám tiện tỳ này dạy hư con.”
Ánh mắt Đế vương lạnh lẽo lướt qua Vãn Thu, sau đó tựa như bóp c-h-ế-t một con muỗi:
“Đưa xuống, đánh c-h-ế-t.”
Thân thể Vãn Thu run lên, lại cắn chặt môi, không hề lên tiếng cầu xin tha mạng. Ta nhảy xuống giường, cầm lên bức tranh ngay bên cạnh:
“Phụ hoàng, chỉ là một nô tỳ, c-h-ế-t thì c-h-ế-t thôi. Nhưng nàng có sở trường mà kẻ khác không có được, bàn tay kia vẽ tranh rất đẹp, do chính mẫu phi thân truyền mà có.”
“Phụ hoàng có thể giữ lại nàng, để nàng thay con vẽ nốt bức chân dung mẫu phi rồi hãy ban c-h-ế-t có được không?”
Phụ hoàng thoáng sửng sốt, nhận lấy bức tranh từ trong tay ta. Bức tranh vẽ mẫu phi sống động như thật. Đáy mắt hắn loé lên chút cảm xúc phức tạp, sau khi khép lại bức tranh thì trầm giọng nói: “Vậy thì ban một chén thuốc câm đi.”
Phụ hoàng đi rồi, ta mới dám thở phào một hơi.
Tuy rằng Vãn Thu bị câm, nhưng cuối cùng vẫn có thể bảo vệ mạng sống của ta và nàng.
Từ khi phụ hoàng hồi cung, những lời đồn đãi nổi lên bốn phía khắp hậu cung. Rằng Ninh phi nương nương được sủng ái toàn lục cung đột nhiên qua đời tại Giang Nam, thậm chí còn chôn ngay tại chỗ, đến quan tài cũng không mang về.
Người người ngờ vực nguyên nhân phía sau cũng là điều khó tránh khỏi.
Vãn Thu không đi theo đến Giang Nam, mà lại chẳng hỏi được tin tức gì ở chỗ ta, dưới tình thế cấp bách, đã bị những kẻ có tâm theo dõi.
Ta nhìn chằm chằm vào ánh nến, trong đầu lại ngổn ngang ý nghĩ mơ hồ. Hai ngày trước, ta vừa mới đốt một tờ giấy trên ngọn nến này:
[Hoàng đế không thích người trong cung bàn tán về nguyên nhân cái c-h-ế-t của mẫu thân người, Tiểu Lưu Nhi cần phải cẩn thận.]
Nét chữ trên đó giống hệt với nét chữ trên tờ giấy có người nhét vào tay ta trước khi ta hồi cung.
Trên tờ giấy kia viết rằng:
[Tiểu Lưu Nhi, Hoàng đế đa nghi thích g-i-ế-t chóc. Bất luận là ai nói với người điều gì, mẫu thân của người là do nhiễm ôn dịch, bệnh nặng không qua khỏi. Nhớ kỹ!]
[Người phải sống sót, đây là tâm nguyện duy nhất của mẫu thân người.]
Ta tên Tiêu Lệnh Nghi, công chúa An Bình của Đại Lương.
Tiểu Lưu Nhi là nhũ danh mà chỉ có ta và mẫu phi biết.
2.
Phụ hoàng không cho phép ta rời khỏi Diêu Hoa cung, vẫn để ta ở lại chính điện của mẫu phi, còn lệnh cho Lương quý nhân tới trông nom ta.
Lúc trước mẫu phi đối xử với Lương quý nhân rất tốt, thường xuyên qua lại thân thiết. Bà cũng không được sủng ái nhiều, không có con cái, nên đã hết lòng chăm sóc và nuôi dưỡng ta như con ruột của bà.
Phụ hoàng không bao giờ đặt chân vào Diêu Hoa cung nữa, ông dường như đã quên mất sự tồn tại của ta.
Vài năm sau, Lương quý nhân cười nói, bảo rằng ta ngày càng giống với mẫu phi của mình.
Vào sinh thần lần thứ mười bốn của ta, ta nhận được một món quà bí mật.
Một chậu hoa đỏ rực và một bức thư nhỏ quen thuộc.
Trong thư viết loài hoa này là hoa Cam Thảo, còn ghi rõ chi tiết về cách chăm sóc và thu hoạch.
Cuối thư, kèm theo một lời chúc:
[Tiểu Lưu Nhi, hy vọng người sẽ luôn khoẻ mạnh, thoát khỏi tai ương, sống một cuộc đời hạnh phúc. 】
Vừa đốt xong tờ giấy, thái giám của phụ hoàng liền tới. Ông cho biết Khâm thiên giám gần đây quan sát thiên tượng phát hiện có một tử vi tinh, đang đe dọa đến Đế Tinh.
Phụ hoàng triệu tập tất cả các hoàng tử và công chúa đến cung Càn Thanh để yết kiến.
Tim ta hẫng một nhịp.
Lấy cớ thay y phục, vội vàng thả con chim bói cá ra khỏi lồng.
Ta nhờ Vãn Thu trang điểm cho ta giống với mẫu phi năm xưa, lấy chiếc trâm cài tóc bằng cây liễu mà mẫu phi thích nhất khi còn sống cài lên.
Khi đến Càn Thanh cung, hai vị hoàng huynh của ta đã quỳ ở đó.
Phụ hoàng ít con cái, chỉ có hai trai một gái.
Đại hoàng tử là con trai của Quý phi Lưu Thục Phi, nhà ngoại là gia tộc bậc nhất Giang Nam, Gia tộc họ Lưu.
Nhị hoàng tử là con của Hoàng hậu, một gia tộc tôn quý ở Hà Tây, Trịnh gia Hà Tây.
Khâm Thiên Giám đang ngồi phía bên dưới, cạnh phụ hoàng, ông ta cầm một bản đồ thiên văn và viết rất nhanh.
Khi nhìn lên và thấy mặt ta, phụ hoàng hơi sửng sốt.
Ta giả vờ không biết và quỳ xuống bên cạnh hai vị hoàng huynh, cúi thấp đầu.
"An Bình, hôm nay là sinh thần của con?"
Giọng phụ hoàng vang lên từ phía trên, ta gật đầu.
"Lúc Ninh phi hạ sinh con, nàng vì sinh non, đau đớn cả ngày, rất khó khăn. Hôm nay con nhớ thắp một nén hương cho nàng."
Ta cung kính lạy phụ hoàng ba cái: "Nhi thần sẽ không bao giờ quên công ơn sinh thành và dưỡng dục của phụ hoàng, mẫu phi.”
Dương Tiểu An- 小安 (Dương Yến)
Vui lòng không reup dưới mọi hình thức!
Ông gật đầu hỏi Trương Kiến Chính: "Thế nào? Đã nhìn ra chưa?"
Trương Kiến Chính ngẩng đầu, liếc nhìn mặt ta và mặt hai vị hoàng tử, vẻ mặt do dự.
"Bệ hạ, số mệnh của hai vị hoàng tử và công chúa có chút đặc biệt. Nhất là nhị hoàng tử và tam công chúa, họ vẫn chưa trưởng thành hoàn toàn, ngũ quan vẫn còn biến đổi."
Phụ hoàng có chút sốt ruột: "Vậy thì dựa theo ngũ quan hôm nay mà tính đi."
Trương Kiến Chính không dám do dự nữa: "Thần nghĩ, ngũ quan của nhị hoàng tử và tam công chúa có thể gây nguy hiểm cho Đế tinh. Nhưng ngũ quan hiện tại của tam công chúa dường như không phải là trở ngại đối với bệ hạ."
Ta cụp mắt, tai theo mũi, mũi theo tim. Chiếc trâm hoa mai trên trán che đi nốt ruồi đỏ trên trán ta.
Nhị hoàng tử đứng thẳng người dậy: “Tên cẩu quan nhà ngươi! Là ai sai bảo ngươi? Ở đây ăn nói bậy bạ, mê hoặc hoàng thượng, g.i.ế.t c.h.ế.t hoàng tộc!”
Cuộn tranh giấy bằng ngọc từ trên cao đập xuống.
Nhị hoàng tử không dám né tránh, góc nhọn của cuộn tranh đã cào vào má hắn, để lại một vết m.á.u dài.
"Trương Kiến Chính nghe theo lệnh trẫm. Ngươi nghĩ ai là kẻ đứng sau chuyện này?" Hoàng đế hỏi với giọng điệu nghiêm nghị, trên khuôn mặt u ám hiện lên vẻ dữ tợn.
Nhị hoàng tử hơi run rẩy, mắt đảo quanh, khi nhìn thấy ta, hắn như thể đã nắm lấy được một khúc gỗ trôi nổi, hỏi một cách nham hiểm:
"Tam muội, trang điểm tinh xảo như vậy, ngươi vẫn có thể nhìn rõ khuôn mặt của muội ấy sao?"
"Tại sao phụ hoàng không để muội ấy rửa mặt sạch sẽ, và để Trương Kiến Chính nhìn kỹ hơn?"
Gân xanh trên trán hắn ta nổi lên, khuôn mặt dữ tợn, làm cho vết m.á.u trông càng ghê rợn hơn.
Ta quay lại đối diện với ánh mắt nghi ngờ của phụ hoàng: “Nhị hoàng huynh đã nghi ngờ, nhi thần sẽ đi rửa mặt để chứng minh với phụ hoàng.”
3.
Nói xong, ta nhìn Trương Kiến Chính đang đứng ở bên cạnh ta: “Phụ hoàng vừa nói, mẫu phi của ta đau đớn suốt một ngày mới sinh ra ta.”
“Lúc nhỏ, mẫu phi từng nhờ Tĩnh An sư phụ bói cho ta một quẻ, nhưng Tĩnh An sư phụ lại nói rằng vẻ bói phải xem vào lúc nửa đêm thì mới chính xác.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/nu-de-lenh-nghi/chuong-1.html.]
“Ta tự hỏi là ngài sẽ nghĩ gì về điều này, thưa ngài Khâm thiên giám?”
Trương Kiến Chính lập tức toát mồ hôi lạnh: "Tĩnh An sư phụ là người có kinh nghiệm, lại rất tài giỏi, lời ngài ấy nói chắc chắn là đúng.”
"Thần đã nói rồi, Tam công chúa có vận mệnh đặc biệt, quả thực nếu sinh vào đầu giờ Tử hoặc cuối giờ Tử, thì ngày tháng cũng hoàn toàn khác nhau, vận mệnh cũng rất khác biệt."
Ta tiếp tục hỏi: "Vậy thì lời của phụ hoàng vừa rồi, Đế tinh gặp nguy hiểm. Là sớm hay muộn?"
Trương Kiến Chính tính toán lại điều này trên giấy nhiều lần trước khi trả lời một cách cẩn thận: "Thần sẽ tính lại xem…”
Ta thở dài rồi nói lớn với phụ hoàng:
"Vì Tĩnh An sư phụ không chịu xem bói cho nhi thần nên mẫu phi đã đặc biệt tìm đến bà đỡ đã đỡ đẻ cho nhi thần và xác nhận từ nhiều người. Cuối cùng, cũng đã biết chính xác thời điểm mà nhi thần sinh ra. ”
"Phụ hoàng, nhi thần sinh vào giờ Tử, nhưng sớm hay muộn, người phái người đi điều tra sẽ rõ.”
Hoàng đế liếc nhìn Trương Kiến Chính.
Ông lão lau mồ hôi lạnh trên trán rồi quỳ xuống nhận tội: "Thần đã không làm tròn bổn phận của mình! Thần chỉ làm theo phong tục, tính toán thời điểm công chúa ra rời, nhưng không ngờ là công chúa sinh ra sớm hơn.”
Phụ hoàng khịt mũi và nói: "Ngươi càng già càng hồ đồ! Tự mình đi lãnh năm mươi g.ậ.y đi.”
Trương Kiến Chính đầu đầy tóc bạc trắng miễn cưỡng gật đầu rồi rời đi. Không biết liệu năm mươi g.ậ.y này có lấy đi mạng của ông ta không.
Ánh mắt của hoàng đế nhìn về phía Nhị hoàng tử ở bên cạnh, cảm giác ướt át trơn trượt giống như một rắn độc bò trên mặt hắn ta.
Hắn ta run rẩy như cái rây, nhưng vẫn nắm chặt lấy khúc gỗ trôi dạt: "Tam muội, sao muội không rửa mặt đi?"
Ta mỉm cười và tháo trâm cài tóc bằng liễu ra, mái tóc đen của ta xõa xuống, khiến phụ hoàng lần nữa sửng sốt.
Sau đó, ta quay sang thái giám nói: "Công công hãy mang cho bổn cung một chậu nước."
Ông ta xin phép hoàng đế rồi lui ra chuẩn bị.
Một giọng nói the thé vang lên từ bên ngoài cánh cửa cung điện nặng nề:
"Thái sư Lưu Vinh Vũ cùng các vị đại thần tới…"
4.
Cánh cửa cung điện mở ra. Ánh sáng mặt trời vào lúc gần trưa chiếu vào, tạo ra một chùm sáng dài xiên.
Một bóng người cao lớn qua luồng sáng bước vào.
Ông ta mặc bộ y phục đen, đầu đội mũ quan, trông rất nghiêm trang và điềm tĩnh.
Ông cúi chào phụ hoàng và nói: "Chúc mừng bệ hạ. Chúc mừng bệ hạ. Việc phát hiện ra Lạc thư ở Hà Tây là điềm báo may mắn tột bậc."
Phụ hoàng không vui mà còn tức giận: "Tại sao lại là Hà Tây?"
Lưu Dung Vũ đứng trong điện, giọng nói bình tĩnh: "Hà Tây là quê hương của Hoàng hậu, Phượng hoàng mang thai sinh hạ hoàng tử, là ý trời!”
Phụ hoàng cười lạnh: "Ngươi không lo lắng cho Lưu gia của ngươi à?"
"Lưu gia cao quý như vậy, thần không có gì phải lo lắng cả."
Phụ hoàng lại nhìn Đại hoàng tử: "Còn con thì sao? Con cũng không vội sao?"
Sau khi ta vào cung điện, Đại hoàng tử, người vẫn im lặng suốt thời gian qua, đứng dậy và nói: "Phụ hoàng đang ở độ tuổi sung sức, nhi thần là con trai của người, đương nhiên sẽ được người che chở."
Hoàng đế cười lớn và nói "được" ba lần, sau đó nhìn Nhị hoàng tử với vẻ nham hiểm: “Trẫm còn chưa già mà ngươi đã lo tính toán rồi? Trịnh gia Hà Tây! Đ.á.n.g chết!”
Khuôn mặt của Nhị hoàng tử đã mất hết sắc thái kể từ khi Lưu Vinh Vũ vào báo tin điềm lành xuất hiện ở Hà Tây.
Lúc này, hắn chỉ kịp hét lên "Mẫu hậu, cứu nhi thần——" thì đã bị phụ hoàng sai người bịt miệng hắn lại và lôi đi.
Ta lặng lẽ đặt viên phấn che khuyết điểm trong nước vào giữa các ngón tay trở lại tay áo và thở phào nhẹ nhõm.
May mắn thay, Lưu Vinh Vũ đã đến kịp lúc. Nếu không, ta sẽ không dám chắc chắn rằng mình có thể che đi nốt ruồi đỏ mà không để lại dấu vết nào.
Mẫu phi quá hiểu phụ hoàng. Ngay khi lời tiên tri được đưa ra, bà biết mình không thể thoát khỏi cái c.h.ế.t.
Khi phụ hoàng ra lệnh cho mọi người t.r.a t.ấ.n tên thuật sư, mẫu phi lấy lý do cảm thấy không khỏe để rời đi, đến gặp ta và vội vã nói cho ta biết về cái c.h.ế.t của mình.
Bà ấy nói rằng nếu sau này ta gặp rắc rối, hãy thả chim bói cá ở Diệu Hoa cung ra.
Cuối cùng, nguyên nhân của tai họa đe dọa Đế Tinh đã được phát hiện. Là do vận mệnh của nhị hoàng tử ảnh hưởng đến.
Hoàng đế vui mừng, cười nói với Lưu Vinh Vũ: "Hôm nay trẫm không giữ ngươi lại chơi cờ, ngươi hãy đi gặp Quý phi."
Lưu Vinh Vũ cảm ơn, cùng đại hoàng tử đến cung Minh Hoa của Thục phi.
Ta là người duy nhất còn lại ở trong diện.
Phụ hoàng lại chìm vào suy nghĩ. Ông nhìn ta một lúc lâu và lẩm bẩm một mình: "Giống A Châu, thực sự giống như..."
Mẫu phi xuất thân từ gia tộc họ Trác, một gia tộc ở phía nam Tân Cương, và tên thời thiếu nữ của bà là Mãn Châu.
Ta không tránh ánh mắt của phụ hoàng mà chỉ nắm c.h.ặ.t t.a.y áo cho đến khi tim ta đau nhói.
Cuối cùng, phụ hoàng vẫy tay và để ta đi.
Ông còn ra lệnh cho người đến cung Diêu Hoa của ta lấy hết những bức chân dung của Ninh phi do Vãn Thu vẽ.
Khi ta bước ra khỏi cung Càn Thanh thì đã là buổi trưa.
Ta nheo mắt nhìn vào đồng hồ mặt trời ở bên ngoài.
Thời gian trôi nhanh quá.
Chỉ trong chớp mắt, mẫu phi đã mất hơn bốn năm.
Ta rất nhớ người.
5.
Trên đường trở về Diêu Hoa cung, ta cố ý đi vòng qua để hỏi thăm tình hình của Trương Kiến Chính.
Phụ hoàng là người vô cùng tàn nhẫn, Trương Kiến Chính cũng được tính là bằng hữu của ông, nhưng ông lại ra lệnh đánh năm mươi gậymà không hề thương tiếc.
Ông ta chỉ còn lại một chút hơi thở yếu ớt, duy trì sự sống. Trái tim ta cũng đã tan vỡ. Ta còn không biết mình có thể sống được bao nhiêu năm nữa.
Khi ta trở về Diêu Hoa cung, chim bói cá đã trở về trước ta và đang nhàn nhã mổ thức ăn trên tay Vãn Thu.
Ban đầu có một đôi chim bói cá, một con được mẫu phi đưa về phía nam sông Dương Tử.
Sau khi mẫu phi mất, ta đã cho người hầu đi tìm kiếm nhưng đều vô ích, họ đều nói chim bói cá nhất định có linh hồn và đã đi theo linh hồn của chủ nhân.
Thấy ta bước vào, Vãn Thu ra hiệu cho ta biết rằng có mấy cuộn tranh chân dung của mẫu phi đã bị phụ hoàng lấy đi.
Ta cầm bút viết một tờ giấy: [Ta muốn đưa thuốc cho Trương Kiến Chính. 】Ta lấy con chim bói cá từ tay Vãn Thu, buộc một tờ giấy vào nó rồi thả nó bay đi.
Đêm đến, một thái giám kín đáo lặng lẽ đứng bên cạnh ta và nói: "Công chúa, người có thể cho tô tài thuốc của người không?"
Ta nhìn lên khuôn mặt của hắn. Khuôn mặt đó rất bình thường và ta cũng không có ấn tượng gì về hắn cả.
Nhưng y phục của hắn được thêu ở mặt trước, rõ ràng hắn ta không phải là người mới đến.
Năng lực của Lưu Vinh Vũ còn lớn hơn ta nghĩ nhiều.
Ta lệnh cho Vãn Thu đi tìm đan dược bảo tâm, đồng thời bảo thái giám chuyển lời nhắn lại cho ta: "Thuốc này, nội thương dù nghiêm trọng đến đâu cũng có thể bảo vệ kinh mạch, chậm rãi khỏi bệnh, không cần lo lắng đến tính mạng. An Bình không còn cách nào khác, đành phải nhắc đến chuyện Tử vi, hy vọng ngài tha thứ!”
Có rất nhiều loài hoa và thực vật kỳ lạ, các loài chim và động vật quý hiếm ở miền Nam Tân Cương. Ngay cả y thuật và thuốc men ở đó cũng rất khác so với ở đây.
Trác gia đã bảo vệ biên giới phía nam qua nhiều thế hệ, từ lâu đã hòa nhập vào khu vực địa phương.
Những viên thuốc bảo vệ tim và thuốc che khuyết điểm này đều do mẫu phi mang về từ miền nam Tân Cương. Mặc dù bà không còn nữa nhưng những thứ bà để lại vẫn đang bảo vệ và giúp đỡ ta.
Mũi ta rất đau, cố ngăn nước mắt chảy ngược vào trong.
Nghiêm nghị nhìn thái giám trước mặt rồi nói: "Nói với chủ nhân của ngươi rằng ta cũng muốn vào Hồng Văn Quán."
Hồng Văn Quán là nơi thái tử Đại Lương học tập. Ở đó, họ học được cách trở thành hoàng đế và điều khiển người dân. Người chiến thắng cuối cùng sẽ ngồi trên ngai vàng.
Thái giám lấy thuốc đi, nhưng không mang lời đáp của Lưu Vinh Vũ trở lại.
Ba ngày sau, Hoàng hậu triệu kiến ta đến cung Khôn Ninh.
Lấy lý do bất kính với hoàng hậu, ta đã bị tát vào mặt 100 cái và bị phạt quỳ trên một viên gạch xanh lớn hai canh giờ vào buổi trưa dưới ánh nắng mặt trời gay gắt.
Nhị hoàng tử đột ngột qua đ.ờ.i, hoàng hậu cũng không phải là kẻ ngốc. Bà ta không dám làm gì phụ hoàng nên chỉ có thể trút giận lên ta.
Ta đã không ăn hay uống gì cả ngày và cuối cùng đã ngất đi dưới cái nắng như thiêu đốt.
Khi ta tỉnh dậy trên chiếc ghế dài quen thuộc trong Diêu Hoa cung, không hiểu sao, ta luôn cảm thấy mình đã nghe được tiếng thở dài của Lưu Vinh Vũ trong lúc hôn mê