Môi hắn lạnh lẽo, nhưng hơi thở lại nóng rực, mang theo cảm xúc không thể diễn tả, dần dần mạnh hơn...
Ta bị hắn giữ chặt trong lòng, từ từ nhắm mắt lại.
Đây là lần đầu tiên hắn hôn ta, lại giống như lần cuối cùng đầy lưu luyến.
Lúc buông ấy ra, hắn ghé vào tai ta thì thầm: "Vãn Ngưng, ta sẽ không chấp nhận số phận, vì nàng xứng đáng."
Sau khi hắn đi, ta đưa tay lên ngực, tim đập không sao kìm lại được, hình như ta thực sự rung động với hắn rồi.
Ta nên làm gì đây?
Tư Dật Cảnh nói hắn sẽ không chấp nhận số phận, Nghiêm Cẩm Phù cũng bảo ta đừng chấp nhận, vậy ta có nên không chấp nhận không?
Ngay lúc ta đang nhìn ánh nến suy nghĩ miên man thì cửa phòng có tiếng gõ.
"Ngưng Nhi, là phụ thân đây."
Giọng phụ thân vang lên ngoài cửa, ta đứng dậy mở cửa, phụ thân bước vào.
"Vừa rồi Cảnh vương đến tìm ta."
Tư Dật Cảnh vừa mới trèo cửa sổ phòng ta ra ngoài xong đã đi tìm phụ thân ngay lập tức, sao hắn dám thế chứ?
Bản edit của Mắm Muối Chanh Đường siêu dễ thương. Đọc xong nhớ phô lô tui nha, hoặc theo dõi tui bên page Mắm Muối Chanh Đường. Ngày nào cũng có truyện hay cho mấy ní đọc hoài không chán luôn nè :3
Ta ấp úng hỏi: "Muộn thế này rồi, chàng tìm người làm gì ạ..."
Phụ thân nhướng mày, đôi mắt sắc như chim ưng lướt qua người ta: "Có phải nó đã đến tìm con không?"
"Không có, không có, chàng ấy không tìm nữ nhi đâu ạ." Ta vội vàng phủ nhận.
Phụ thân hừ lạnh một tiếng: "Nó mà dám đến tìm con, ta nhất định đánh gãy chân nó."
Nghe vậy, tim ta giật thót, thật ra Tư Dật Cảnh không chỉ tìm ta mà vừa rồi còn vào cả phòng riêng của ta...
"Nó nói con không muốn vào cung." Phụ thân hỏi ta.
Ta đột ngột ngẩng lên nhìn phụ thân, không biết nói gì cho phải. Ta không muốn vào cung, nhưng cũng không muốn làm khó phụ thân.
"Không muốn vào cung thì thôi không vào nữa. Mẫu thân con nói đúng, trong cung cũng chẳng phải nơi tốt đẹp gì." Phụ thân thở dài một hơi, ánh mắt trìu mến nhìn ta, "Có phụ thân ở đây, không ai có thể ép con làm gì."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/nu-chinh-truyen-nguoc-nghe-duoc-tieng-long-cua-ke-mau/chuong-9-tao-phan-lat-do-ten-cau-hoang-de.html.]
Nghe vậy, nước mắt ta không kìm được mà trào ra khỏi khóe mi.
Con đường phía trước mịt mờ, ta đã một mình đơn độc đi rất lâu, quay đầu lại mới nhận ra sau lưng có nhiều người như vậy, họ đều sẽ bảo vệ ta.
Lần này, có lẽ ta không cần phải chấp nhận số phận nữa rồi.
Phụ thân thấy ta khóc, có chút luống cuống tay chân an ủi: "Câu kia nói thế nào nhỉ, liều mình cởi áo, dám lật nhào hoàng đế."
Ta lấy mu bàn tay quệt nước mắt, không nhịn được bật cười thành tiếng: "Phụ thân, sao giờ người nói chuyện giống mẫu thân thế?"
"Lời mẫu thân con nói quả thật rất thú vị." Nụ cười trong mắt phụ thân thoáng qua rồi biến mất, ông ấy nói, "Ngưng Nhi, Cảnh vương hình như thật sự có thể lật đổ hoàng đế."
Ta chần chừ một lúc rồi hỏi: "Người định giúp chàng ấy sao?"
"Ta không có bản lĩnh đó, nhưng có người có thể giúp nó." Phụ thân phẩy tay áo, ánh mắt dừng trên hộp trang sức ta đã thu dọn xong đặt trên bàn trang điểm, "Ngày kia phụ thân sẽ đưa con đi Giang Nam, tránh xa Kinh thành."
Bảo ta đi Giang Nam là ý của Tư Dật Cảnh, đây là chuyện duy nhất hắn yêu cầu phụ thân. Hắn đến thăm phụ thân đêm khuya mà lại không hề đòi hỏi binh quyền, điều này ta không ngờ tới.
Trên đường đến Giang Nam, ta mới biết được thân thế của Tư Dật Cảnh từ phụ thân. Xuất thân của hắn không hề thấp kém, mẫu thân ruột hắn là Minh Nhạc Quận chúa, còn ông ngoại hắn là Bắc Phiên Vương, người từng giúp tiên đế giành lấy giang sơn.
Minh Nhạc Quận chúa vì đi theo tiên đế mà cắt đứt quan hệ với Bắc Phiên Vương, sau khi sinh Tư Dật Cảnh ở ngoài cung thì hương tiêu ngọc vẫn. Tư Dật Cảnh sinh ra ở ngoài cung, mọi người đều tưởng mẫu thân ruột hắn xuất thân hèn mọn. Tiên đế kiêng dè thế lực của Bắc Phiên Vương nên cũng thuận nước đẩy thuyền giấu nhẹm chuyện này đi.
Lúc Tư Dật Cảnh còn nhỏ, Bắc Phiên Vương từng tìm hắn, muốn nhận lại hắn, nhưng lại bị Tư Dật Cảnh dùng d.a.o găm đ.â.m bị thương cánh tay.
Trước khi chết, Minh Nhạc Quận chúa từng sai người cầu cứu Bắc Phiên Vương, nhưng Bắc Phiên Vương lại mặc kệ không quan tâm. Vì vậy Tư Dật Cảnh luôn ghi hận Bắc Phiên Vương. Sau khi đ.â.m bị thương ông ngoại, Tư Dật Cảnh mất đi chỗ dựa duy nhất, nên không ai coi hắn ra gì.
Tư Dật Cảnh căm hận ông ngoại mình, vậy mà bây giờ lại bằng lòng cầu xin sự giúp đỡ từ ông.
Đời trước, có phải hắn cũng làm như vậy không?
Ta dường như ngoài việc sống cho tốt ra thì cũng chẳng giúp được gì cho hắn.
Sau khi ta ở Giang Nam được một tháng, tin tức từ Kinh thành truyền đến.
Tư Dật Cảnh không xuất chinh ra biên quan mà đến Bắc Phiên. Bắc Phiên tuyết bay đầy trời, hắn đã quỳ trong băng tuyết suốt ba ngày ba đêm, Bắc Phiên Vương mới chịu gặp hắn.
Sau đó, hắn có được binh lực đủ để đối đầu với Tư Diệc Ngạn, Kinh thành bắt đầu đại loạn. Phụ thân bị triệu về kinh, để lại ta và mẫu thân ở Giang Nam.
Lúc phụ thân lên đường, ta và Nghiêm Cẩm Phù đi tiễn ông ấy.
Phụ thân mặc áo giáp, lưng thẳng tắp ngồi trên ngựa.