Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Nữ chính ngược văn? Xin lỗi, tôi không làm nữa! - Chương 4

Cập nhật lúc: 2025-06-14 07:59:54
Lượt xem: 72

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/4VQydWuR98

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

7.

 

Còn về Giang Tư Tư.

Sau một tuần bị mắng mỏ rầm rộ trên mạng, tài khoản hàng chục triệu người theo dõi của cô ta cuối cùng cũng bị khóa.

Thấy cô ta dựng lầu cao, thấy cô ta đãi tiệc tiếp khách, rồi lại thấy lầu cô ta sụp đổ.

Nhưng thế vẫn chưa đủ.

 

Hôm tài khoản của cô ta bị cấm, tôi đi gặp Thẩm Thời Diệp.

Anh ta mất quyền kiểm soát tập đoàn, uống rượu liền mấy ngày, đã chẳng còn vẻ ngoài phong độ ngời ngời thuở trước.

 

Vừa thấy tôi, phản ứng đầu tiên của anh ta là châm điếu thuốc, cười u ám một tiếng:

“Đến xem trò cười à?”

“Em gái à, giờ anh không có hai trăm ngàn để nuôi em đâu.”

Tôi không nói gì, giật lấy chai rượu trong tay anh ta, sau đó nắm lấy tay anh ta đang cầm đầu thuốc, ấn thẳng vào cánh tay mình.

 

editor: bemeobosua

 

Đầu thuốc còn cháy chạm vào da, “xèo” một tiếng, mùi thịt cháy bốc lên.

Tôi mặt không đổi sắc, chỉ lặng lẽ nhìn Thẩm Thời Diệp.

Tôi cười, ngọt ngào nhẹ nhàng nói:

“Thời Diệp, thứ em thích là con người anh, chứ không phải tiền.”

 

“Hồi anh phát biểu trên sân khấu, em đã phải lòng anh rồi. Nhưng anh là Thẩm Tổng cao cao tại thượng, bên cạnh anh luôn có quá nhiều phụ nữ. Giờ anh không còn hào quang nữa, vừa hay hợp với em!”

Ánh mắt Thẩm Thời Diệp lập tức thay đổi, anh ta vô thức dời điếu thuốc, mắt nheo lại, trong ánh nhìn còn hiện lên hứng thú nồng đậm hơn.

 

Hắn là một kẻ bệnh hoạn.

Bảy tuổi đầu đã h/ạ đ/ộc con trai của Cố Nam.

Mười lăm tuổi dựa vào tiền đ/ánh g/ãy chân một học sinh nghèo học giỏi.

Hai mươi hai tuổi vì ép người ta hợp tác, ch/ặt hết mười ngón tay của con gái bốn tuổi nhà người ta.

 

Chỉ có kiểu yêu méo mó, điên loạn như vậy mới làm hắn đồng cảm.

Quả nhiên, ánh mắt Thẩm Thời Diệp dần dịu lại.

Hắn vuốt nhẹ mặt tôi như đang vuốt một con thú cưng, giọng trầm khàn:

“Thật sao? Tiểu Dao?”

 

Tôi không nói gì nữa, chỉ yên lặng ở bên hắn.

Hắn nói đi hướng đông, tôi tuyệt không quay đầu hướng tây.

Tôi hy sinh cả việc học, làm đơn bảo lưu, ngày đêm ở cạnh hắn.

Hắn thích uống loại canh nào, tôi dù phải dậy từ ba rưỡi sáng cũng phải hầm bằng lửa nhỏ cho ra vị hắn muốn.

 

Hai mươi bốn năm sống trên đời, Thẩm Thời Diệp chưa từng nếm trải thứ tình yêu cuồng nhiệt, chân thành, không toan tính như vậy.

Nhưng nửa năm sau, tôi bắt đầu đi sớm về khuya, mấy lần còn như mất hồn.

Đến khi lại bị hắn bắt gặp, tôi sụp đổ khóc như mưa như gió:

“Bệnh của ba em, anh biết rồi đấy… Mẹ em nói chỉ cần em chịu gả cho cái ông què đó, họ sẽ lo hết viện phí về sau…”

 

Tôi còn chưa nói hết câu, sắc mặt Thẩm Thời Diệp đã tối sầm lại, hắn trực tiếp đạp đổ bàn trà thủy tinh.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/nu-chinh-nguoc-van-xin-loi-toi-khong-lam-nua/chuong-4.html.]

Tôi hiểu, đây là lần đầu tiên kể từ khi được nhà họ Thẩm nhận lại năm bảy tuổi, hắn phải chịu nhục vì... không có tiền.

Nếu là Thẩm Thời Diệp trước kia, thái tử gia cao cao tại thượng, một chút viện phí cho người bị un/g th/ư chẳng đáng gì.

 

Tôi cũng biết, hắn nhất định vẫn còn lá bài tẩy.

Bao nhiêu năm qua, sao có thể chỉ có chút cổ phần ở Thẩm thị? Chẳng qua là chưa đến đường cùng nên còn chưa tung ra thôi.

 

Tôi đánh cược anh ta sẽ giữ lại món đồ chơi thú vị là tôi, và tung ra quân bài tẩy cuối cùng. Quả nhiên, hôm sau Thẩm Thời Diệp mang công ty con của Thẩm thị đi tham dự hội nghị ra mắt sản phẩm mới, quay lại cuộc chơi.

Ngay lập tức hắn có thêm vài triệu tiền mặt lưu động, nhẹ nhàng chuyển khoản cho tôi để lo viện phí cho ba tôi.

 

Thẩm Thời Diệp lại trở thành “thái tử gia”, là nhân tài trẻ của giới tài chính.

Nhưng tôi nhìn doanh thu của cái công ty con ấy, rõ ràng thấy… nền móng quá yếu.

Giống như một tòa nhà chọc trời nhìn thì cao sừng sững, mà móng lại lệch, sớm muộn gì cũng sập.

Tôi chỉ cần đẩy thêm một chút nữa thôi.

 

Kẻ điên vốn có sức hút trời sinh với kẻ điên.

Đã thế Giang Tư Tư cứ thích lảm nhảm tôi là nữ chính, vậy tôi cược, cược rằng mình không ch/ết nổi!

Thẩm Thời Diệp thích đua xe để giải tỏa áp lực.

Tôi dù sợ cũng vẫn ngồi sau hắn, nhẹ nhàng dựa mặt vào lưng hắn.

 

Chỉ là lần này, tôi đã động tay trên xe mô tô của hắn từ trước.

Đường núi quanh co, đêm mưa to.

Chỉ cần trượt tay một chút là xe lao xuống vực, x/ác cũng chẳng còn.

Tôi đã động vào phanh của xe hắn. Ngay khoảnh khắc xe sắp đ.â.m vào cây, tôi lập tức đổi tư thế, dùng lưng mình chắn phần lớn lực va chạm cho hắn.

 

editor: bemeobosua

 

Lực va đập mạnh đến mức khiến tôi phun má/u tại chỗ, toàn thân đau như bị nghiền nát.

Trước khi mất ý thức, thứ cuối cùng tôi nhìn thấy lại là vẻ mặt hoảng hốt của Thẩm Thời Diệp.

Mặt hắn trầy xước, mắt đỏ hoe:

“Lục Dao!”

 

Đêm đó, thái tử gia giới tài chính vì một người phụ nữ mà phóng xe đua như đi/ên vào viện tư, ngồi ngoài phòng cấp cứu hút thuốc cả đêm.

Hôm sau, khi tôi tỉnh lại, người đầu tiên thấy là Thẩm Thời Diệp đang nắm tay tôi, như đang nắm một báu vật vừa lấy lại được, giọng khản đặc:

 

“Lục Dao, lấy anh nhé.”

“Anh sẽ cho em một đám cưới thế kỷ.”

Tôi cười, cụp mắt xuống, khẽ nói:

“Được.”

Lần này, tôi đem cả tính mạng mình ra đặt cược, và thắng ván này.

 

Đợi Thẩm Thời Diệp rời đi, tôi mới lấy điện thoại ra.

Gửi một tin nhắn cho Cố Nam:

Đến lúc thu lưới rồi.

Còn con ch.ó đi/ên Giang Tư Tư, cũng nên ra sân diễn rồi.

 

 

Loading...