Nữ chính ngược văn? Xin lỗi, tôi không làm nữa! - Chương 2
Cập nhật lúc: 2025-06-14 07:59:22
Lượt xem: 75
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8Ux8gfDXfh
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
3.
Quả nhiên, Giang Tư Tư nhìn tôi với ánh mắt nửa cười nửa không, giọng điệu mang đầy đe dọa:
“Lục Dao, sinh viên năm hai một trường đại học địa phương. Ba cô un/g th/ư giai đoạn cuối, nằm viện ở trung tâm y tế suốt nửa năm rồi. Mẹ cô chẳng có nghề ngỗng gì, chỉ có thể dựa vào bán cơm hộp để nuôi cả nhà.”
Cô ta đã điều tra từ trước, nắm rõ hoàn cảnh nhà tôi như lòng bàn tay.
Và Giang Tư Tư không hề đến công trường một mình.
Toàn bộ nhân viên của cô ta đều là những gã đàn ông vạm vỡ, lập tức vây kín chúng tôi. Đây chính là lời đe dọa trắng trợn!
Rõ ràng là muốn dùng vũ lực uy hiếp.
Giang Tư Tư nghịch ngợm bộ móng mới sơn, mắt liếc tôi đầy lười nhác:
“Cô phá hỏng buổi livestream đầu tiên của tôi trên Douyin, không lẽ không định xin lỗi?”
“Cô phải thừa nhận là mình bịa chuyện bôi nhọ tôi, rồi quỳ xuống, tự tát mình, nói mình là đồ hạ tiện, cho đến khi tôi hài lòng thì thôi!”
Không khí như đặc quánh lại.
Tôi nhìn khuôn mặt Giang Tư Tư, vẫn xinh đẹp như trước, nhưng vì giận dữ mà méo mó cả đi.
Tôi biết, buổi livestream này với cô ta cực kỳ quan trọng.
Cô ta muốn một bước lên mây, muốn gả vào hào môn, tất cả đều dựa vào lượng fan và danh tiếng tích lũy từ đây.
Tôi cũng biết, cô ta hoàn toàn có khả năng ra tay với cả nhà tôi, như kiếp trước đã từng làm, dồn chúng tôi đến bước đường cùng.
Bởi vì cô ta là người đứng trên cao, còn nhà tôi chỉ là lũ kiến hôi dưới chân.
Rõ ràng tôi đã có ký ức kiếp trước, đáng lẽ nên phản đòn.
Thế nhưng, giây tiếp theo, tôi lại thật sự quỳ xuống!
Tôi khóc như mưa, van xin:
“Cô Giang, xin cô tha cho ba mẹ tôi, họ già rồi, họ vô tội!”
“Tôi xin lỗi, tôi nhận sai, cầu xin cô buông tha cho họ!”
Tôi giơ tay lên, gần như không do dự, tự tát vào mặt mình.
Chưa được vài cái, khuôn mặt trắng nõn đã hằn rõ vết đỏ.
Nhưng tôi vẫn tiếp tục cầu xin cô ta, nước mắt giàn giụa, đảm bảo dù có quỳ trên đất, tư thế vẫn xinh đẹp mà cầu xin.
Bởi vì… tôi đang đánh cược.
Quả nhiên, ngay sau đó, có người tới.
Người phụ trách công trường mặt mày niềm nở, dẫn theo một người đàn ông mặc vest hàng hiệu bước đến.
Chính là vị thái tử gia tiếng tăm của giới Bắc Kinh, người mà ai cũng chỉ nghe danh, khó mà thấy mặt!
Trước khi Giang Tư Tư kịp phản ứng, tôi đã rưng rưng nước mắt, ngẩng lên nhìn về phía vị thiếu gia Thẩm Thời Diệp này.
Vệ sĩ của cô ta nhận ra tình hình không ổn, định xách tôi lên.
Tôi nghiến răng, mượn lực đẩy đó, trực tiếp ngã nhào vào lòng Thẩm Thời Diệp!
Những cái tát vừa rồi tuy không quá mạnh, nhưng đủ để má tôi hằn lên vết đỏ rõ rệt. Tôi ôm anh ta, nước mắt lưng tròng, dáng vẻ yếu đuối khiến người ta muốn bảo vệ.
Điều Giang Tư Tư không biết là: tôi đã từng gặp Thẩm Thời Diệp.
editor: bemeobosua
Hồi mới vào đại học, tôi được chọn làm đại diện tân sinh viên phát biểu, đúng lúc trường mời anh ta về cắt băng khánh thành tòa nhà mới.
Thẩm Thời Diệp hôm ấy nhìn tôi với ánh mắt sâu thẳm.
Tối đó, tại tiệc chào đón, tôi bị người ta hạ thuốc, tính đưa đến phòng anh ta.
Ai cũng nghĩ tôi sẽ ngoan ngoãn chấp nhận. Nhưng không, tôi thà ch/ết chứ không khuất phục, thậm chí còn tát anh ta một cái và hắt cả ly rượu lên mặt, sau đó vùng chạy ra ngoài.
Tôi tưởng với thế lực của nhà họ Thẩm, và với danh tiếng của Thẩm Thời Diệp, chuyện này sẽ bị chôn vùi.
Nhưng kể từ đó, chúng tôi trở mặt thành thù.
Dòng suy nghĩ của tôi bị cắt ngang bởi tiếng hét chói tai của Giang Tư Tư, cô ta lao lên định kéo tôi ra khỏi lòng Thẩm Thời Diệp.
Tôi cụp mắt, che giấu đi ánh nhìn đầy tính toán.
Kiếp trước, đúng thời điểm này, Thẩm Thời Diệp cũng có mặt.
Lúc ấy, anh ta và Giang Tư Tư đã là tình nhân bí mật.
Chính vì lần này thấy cô ta “hành hiệp trượng nghĩa”, lại đúng lúc người bị làm nhục là tôi, kẻ từng khiến anh ta mất mặt, nên mới thấy cô ta “lương thiện”, cho rằng đủ tư cách làm phu nhân của tập đoàn Thẩm thị.
Giang Tư Tư đúng là giẫm lên nhà tôi để leo lên cao.
Nhưng kiếp này, nếu một người phụ nữ từng ngẩng đầu không chịu khuất phục nay sẵn sàng cúi đầu trước mặt anh ta, tôi không tin Thẩm Thời Diệp sẽ không động lòng.
Quả nhiên, khi thấy Giang Tư Tư mặt mũi dữ tợn định lao tới, Thẩm Thời Diệp theo phản xạ ôm tôi chặt hơn.
Giang Tư Tư không tin nổi, lẩm bẩm:
“Nữ chính thanh cao sao lại thế này? Hỏng thiết lập nhân vật rồi à!”
Rồi hét lên: “Tiện nhân! Dám quyến rũ bạn trai tôi? Hôm nay tôi lột đồ cô quăng vào đám công nhân cho biết mặt!”
Cô ta định làm loạn trước bao nhiêu người, nhưng mặt Thẩm Thời Diệp đã sầm xuống:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/nu-chinh-nguoc-van-xin-loi-toi-khong-lam-nua/chuong-2.html.]
“Tư Tư, đủ rồi.”
“Cô có biết những gì mình nói trên livestream đã tạo ra dư luận cỡ nào không? Hay là cảm thấy mất fan chưa đủ nhanh?”
Trợ lý ném cho cô ta một chiếc điện thoại.
Giang Tư Tư mở ra, thấy bảng hot search trên Weibo, sắc mặt lập tức trắng bệch.
Hot search số 1: #Cơm_hộp_công_nhân_năm_mươi_tệ_có_hợp_lý_không#
Hot search số 2: #Rốt_cuộc_phải_cố_gắng_đến_mức_nào_mới_được_coi_là_cố_gắng?#
Dân mạng lục lại đoạn livestream, đặt ra vô số nghi vấn. Chỉ trong chưa đầy một tiếng, cô ta đã bị đẩy lên đầu sóng ngọn gió.
Tôi nhìn sắc mặt tái nhợt của Giang Tư Tư, khẽ cong môi cười.
Có được kết cục hôm nay, cũng nhờ chính cô ta coi trọng buổi livestream đầu, bỏ ra đống tiền thuê tài khoản truyền thông quảng bá!
Nhưng tôi không ngờ, ngay giây tiếp theo, Thẩm Thời Diệp lại cúi đầu nhìn tôi trong lòng.
Phải công nhận, anh ta có vẻ ngoài không tệ, giống y như tổng tài bá đạo trong tiểu thuyết.
Thẩm Thời Diệp cười nhạt, ánh mắt sâu như biển:
“Bạn học Lục, tôi rất vui được thuần hóa con ngựa hoang như em.”
“Em có đồng ý không? Vẫn là điều kiện cũ, hai trăm ngàn một tháng.”
4.
Đối với một người xuất thân nghèo khó như tôi, lời mời kia chẳng khác gì lộc trời rơi xuống.
Nhưng trong khi mọi người còn đang bất ngờ, tôi chỉ nhẹ nhàng thoát khỏi vòng tay anh ta, cúi đầu, nhỏ giọng nói:
“Xin lỗi, đàn anh… Tôi vẫn giữ nguyên lập trường: tôi không l.à.m t.ì.n.h nhân.”
Ánh mắt của Thẩm Thời Diệp thoáng ngạc nhiên, nhưng đuôi mày đuôi mắt vẫn vương nét cười, lặng lẽ nhìn tôi từ đầu tới chân.
Ánh nhìn ấy giống hệt như kiếp trước, khi tôi và mẹ cùng đường phải quỳ gối cầu xin anh ta tha cho gia đình tôi.
Tôi quỳ bên chân Thẩm Thời Diệp, dập đầu cầu xin, mà anh ta chỉ ngoảnh mặt cười đùa với đám bạn ăn chơi:
“Thấy không, làm gì có tiết liệt gì? Vì muốn sống mà ném hết liêm sỉ đi, loài kiến hèn mọn đúng là đáng ghê tởm.”
Tôi nén hận ý trong mắt, dìu người mẹ còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, lặng lẽ đẩy xe rời đi, để lại một cái bóng lưng cô độc.
Trước khi đi, tôi quay sang nói với gương mặt tái mét của Giang Tư Tư một câu:
“Giang tiểu thư, chúng ta rồi sẽ còn gặp lại.”
Dĩ nhiên là còn gặp lại.
editor: bemeobosua
Kiếp trước, cô ta khiến nhà tôi tan cửa nát nhà, thê thảm mà ch/ết. Kiếp này, mới chỉ mất chút fan, vậy sao có thể xem là báo thù?
Với chút mánh khóe truyền thông và tiền quảng bá cô ta đổ vào lần livestream đầu, chỉ cần xoay sở khéo, Giang Tư Tư vẫn có thể tẩy trắng và tiếp tục làm hotgirl mạng.
Nhưng tôi sẽ lại tiếp cận cô ta, chỉ là tuyệt đối không phải bằng cách l.à.m t.ì.n.h nhân của Thẩm Thời Diệp.
Đối với Thẩm Thời Diệp, tôi chẳng qua chỉ là một món đồ chơi lạ mắt, là con thú hoang khiến anh ta tò mò, muốn thuần hóa giải trí.
Nếu giờ tôi nhào đến l.à.m t.ì.n.h nhân, thì có khác gì những người đàn bà tham phú phụ bần khác?
Cái không có được, mới là thứ khiến người ta khắc khoải mãi không quên.
Rồi sẽ có ngày, sự tò mò của anh ta dành cho tôi sẽ biến thành lưỡi dao, quay đầu đ.â.m ngược lại chính anh ta.
Kiếp trước, Giang Tư Tư có thể ngang ngược như thế, thậm chí thuê người tông ch/ết mẹ con tôi, cũng là nhờ có hậu thuẫn phía sau là "thái tử gia" giới quyền quý, Thẩm Thời Diệp.
Cho nên, Giang Tư Tư đáng chế/t, mà Thẩm Thời Diệp còn đáng ch/ết hơn.
Về đến nhà, mẹ tôi cuối cùng cũng hoàn hồn, nhận ra vừa rồi đã trải qua chuyện gì.
Bà nắm lấy tay tôi, vành mắt đỏ hoe:
“Là tại mẹ vô dụng… mới khiến con phải chịu ấm ức như vậy…”
Tôi nhìn gương mặt hiền từ của mẹ, nước mắt chẳng kìm được tuôn rơi, nghẹn ngào ngắt lời bà:
“Không phải đâu mẹ. Mẹ là người mẹ tuyệt vời nhất trên đời này.”
Kiếp trước, dù bị dồn ép đến bước đường cùng, mẹ tôi vẫn cố gắng ngồi thêu thùa, chỉ mong để dành được chút học phí cho tôi.
Bà không làm gì sai cả.
Sai là ở Giang Tư Tư.
Chỉ vì muốn bước lên cao, cô ta tùy tiện giẫm đạp người thường như chúng tôi, đẩy cả nhà tôi vào vực thẳm tuyệt vọng.
Nhưng Giang Tư Tư à, tôi từ bùn lầy bò dậy, lần này là để đòi lại từng món nợ m/áu với cô.
Dù phải lấm lem bùn đất, tôi cũng sẽ kéo cô từ trên mây cao xuống đáy bùn nhơ!
Tôi liếc nhìn tờ thông tin tuyển dụng trong tay, bật cười khẽ.
Tôi chẳng có gì, chỉ có một tay nghề nấu ăn học từ mẹ.
Nhưng may thay, tôi còn nhớ được một người trong ký ức kiếp trước.
Một người đến giờ vẫn chưa ch/ết, nắm giữ 40% cổ phần, có đủ quyền lực để đối đầu với Thẩm Thời Diệp trong tập đoàn.
Chính là mẹ nuôi của anh ta: Thẩm phu nhân – Cố Nam.
Lần kế tiếp tôi gặp lại Giang Tư Tư, tôi đã trở thành chuyên gia dinh dưỡng riêng của Phu nhân Cố Nam.