Nữ chính ngược văn? Xin lỗi, tôi không làm nữa! - Chương 1
Cập nhật lúc: 2025-06-14 07:59:06
Lượt xem: 64
1.
“Cơm hộp của bà chỉ bán có năm tệ, chắc chắn là làm từ dầu thải với thịt hạch rồi!”
Bên tai tôi vang lên giọng nói chói tai của Giang Tư Tư. Vừa mở mắt ra, tôi liền nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp, sắc sảo của cô ta.
Giang Tư Tư ăn diện sang chảnh, đi đôi cao gót da cừu thương hiệu xa xỉ, trông hoàn toàn lạc quẻ giữa công trường bụi bặm, lấm lem.
Đối diện với cô ta là mẹ tôi, đang luống cuống tay chân, mặt đỏ bừng, bối rối đến tội.
Một cơn choáng váng ập tới, tôi cảm thấy trời đất quay cuồng, móng tay bấu chặt vào lòng bàn tay đến bật m/áu.
Tôi… đã trọng sinh!
Kiếp trước, mọi chuyện cũng bắt đầu như thế này, Giang Tư Tư mua một phần cơm hộp từ mẹ tôi.
Mẹ tôi bán cơm ở công trường đã nhiều năm, mỗi ngày dựa vào vài đồng lời lãi ít ỏi để nuôi cả nhà. Giá bán vì thế cũng thấp:
Cơm với rau luộc thì ba tệ. Cơm một mặn một rau thì năm tệ.
Ấy vậy mà chính những suất cơm ngon bổ rẻ ấy lại bị cô ta bôi nhọ là "không đạt tiêu chuẩn vệ sinh", khiến mẹ tôi mất sạch khách, cắt đứt đường sống duy nhất của gia đình.
Mất đi nguồn thu, ba tôi, người đang bị u/ng th/ư giai đoạn cu/ối, sợ trở thành gánh nặng nên đã nh/ảy lầu t/ự t/ử.
Mà tôi khi ấy vẫn còn đang học đại học. Vì muốn nuôi tôi ăn học, mẹ lại cắn răng nhận làm tranh thêu chữ thập thuê kiếm tiền.
Nào ngờ, tranh thêu chữ thập của mẹ tôi lại bị Giang Tư Tư tố cáo! Cô ta nói rằng đã theo dõi "gian thương" này từ lâu, phát hiện mẹ tôi làm ăn gian dối, và đòi bồi thường mười vạn. Hành động "chính nghĩa" của Giang Tư Tư lại được cư dân mạng ca ngợi. Cô ta lại được tung hô như một nữ hiệp nghĩa, “người truyền cảm hứng” trên mạng.
Ngày Giang Tư Tư được bình chọn là một trong “10 nhân vật truyền cảm hứng toàn quốc”, tôi và mẹ đang chuẩn bị ra tòa đòi lại công bằng.
Không ngờ một chiếc xe tải từ đâu lao tới, cán chúng tôi ta/n x/ác tại chỗ.
Tôi ch/ết rồi. Nhưng linh hồn không tan biến.
Tôi đứng nhìn Giang Tư Tư giẫm lên x/ác mẹ con tôi để trở thành biểu tượng chính nghĩa, thậm chí còn gả vào nhà quyền thế bậc nhất thủ đô.
Mà tài xế cán ch/ết chúng tôi lại chính là do Giang Tư Tư thuê người mua chuộc.
Tôi tận mắt thấy cô ta ném cho tài xế hai trăm vạn, rồi khinh miệt cười nói:
“Nữ chính thì sao? Cuối cùng vẫn phải nhường chỗ cho nữ phụ độc ác như tôi thôi.”
Hóa ra… là như thế.
Tôi hận.
Nếu có cơ hội, tôi nhất định bắt Giang Tư Tư phải trả giá bằng m/áu!
Chớp mắt, một luồng sáng trắng lóe lên trước mặt.
Tôi thật sự… được trọng sinh rồi!
Trở lại đúng thời điểm mọi thứ vẫn còn có thể cứu vãn!
Lần này…
Tôi ra tay trước!
Tôi lao thẳng vào trước ống kính livestream của cô ta, quỳ rạp xuống ngay giữa công trường, trước hàng ngàn khán giả đang xem trực tiếp!
“Cô Giang, cầu xin cô đừng bịa chuyện chỉ để câu view nữa!”
“Xin cô hãy tha cho nhà tôi… Ba tôi bị u/ng th/ư giai đoạn cu/ối, mẹ tôi còn phải kiếm tiền nuôi sống cả nhà…”
2.
Vừa nghe thấy tôi phản kích, mặt của Giang Tư Tư lập tức tái mét:
"Chắc chắn là cô vì bảo vệ mẹ mình nên mới bịa chuyện vu khống tôi!"
Cô ta không ngờ tôi phản ứng nhanh như vậy, còn quỳ xuống trước ống kính kêu oan với khán giả trong livestream, đành phải nói lấy được.
editor: bemeobosua
Nhân cơ hội đó, tôi vội vàng chắn trước quầy cơm hộp của mẹ, không để cô ta có cơ hội lật đổ.
Kiếp trước, Giang Tư Tư chính là lợi dụng mẹ tôi không biết pháp luật, ngang nhiên lật quầy, rồi sai người ném hết cơm hộp vào thùng rác!
Cô ta hủy sạch mọi bằng chứng, dù cơm có đạt tiêu chuẩn thì chúng tôi cũng không thể đem đi xét nghiệm, càng không thể chứng minh sự trong sạch của mình.
Đây là một chuỗi kế hoạch có sắp đặt, chỉ để giẫm lên gia đình tôi mà kiếm fame, cô ta đã tốn không ít công sức.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/nu-chinh-nguoc-van-xin-loi-toi-khong-lam-nua/chuong-1.html.]
Tôi thấy bình luận trong livestream bắt đầu có người nghi ngờ cô ta thật, sắc mặt Giang Tư Tư chợt thay đổi, rồi đột nhiên khóc thút thít!
Cô ta xoay người lại, giọng mềm mại rưng rưng với khán giả:
"Các bảo bối à, đây không phải là lần đầu tiên Tư Tư bị cản trở khi vạch trần gian thương, nhưng đây là lần tồi tệ nhất!"
"Tôi có vị giác rất nhạy, chính vì phát hiện mùi vị của thịt và dầu có vấn đề nên mới nói ra. Thế mà cô em gái này lại vu ngược lại, còn muốn phá hoại sự tín nhiệm giữa tôi và các fan..."
Vừa dứt lời, cô ta lại tiếp tục khóc:
"Tôi làm blogger chống hàng giả, đã đụng chạm đến lợi ích của nhiều người, ai cũng muốn đẩy tôi vào chỗ ch/ết, tôi chỉ có thể dựa vào các bạn thôi..."
Câu nói này vừa thốt ra, một số fan còn lăn tăn liền quay xe ủng hộ:
“Chúng tôi nhìn thấy từng bước của Tư Tư đi đến hôm nay, sao cô ấy có thể vì lượt xem mà vu khống người ta được chứ!”
“Đúng là không biết xấu hổ, gian thương lòng dạ đen tối, còn định cắn ngược!”
“Bóc phốt, ủng hộ phốt, nhất định phải khiến bọn họ bị dân mạng dìm ch/ết!”
Thấy làn sóng chỉ trích tôi và mẹ tôi trên livestream ngày càng dữ dội, Giang Tư Tư cười rạng rỡ.
Cô ta không chờ thêm được nữa, lập tức dán nhãn cho mẹ tôi: cơm hộp làm từ dầu thải và thịt hạch bạch huyết.
Dù có mang đi kiểm nghiệm ra kết quả tốt, thì trong cơn bão truyền thông này, còn ai buồn quan tâm tới kết luận?
Nhưng với một người đã sống lại một đời như tôi, tôi hiểu rõ thủ đoạn của cô ta hơn ai hết!
Đứng trên đỉnh cao đạo đức, lấy danh nghĩa chính nghĩa để xét xử người khác.
Kiếp trước, tôi và mẹ cứ cố chứng minh mình trong sạch, thì cô ta lại có cả trăm cách để phủi sạch: lúc thì nghi chất lượng, đòi hóa đơn nguyên liệu; lúc thì bảo chúng tôi làm giả, không bằng chứng thì là gian thương.
Tự chứng minh vĩnh viễn là tự đẩy mình từ cái bẫy này sang cái bẫy khác.
Cho nên đời này, tôi không để cô ta dẫn dắt dư luận nữa. Trước khi Giang Tư Tư kịp nói tiếp, tôi giành trước một câu hỏi ngay vào livestream:
“Cô Giang, cô nói cơm hộp rẻ quá nên chắc chắn là thịt hạch với dầu thải, vậy xin hỏi... giá bao nhiêu mới được gọi là hợp lý?”
Giang Tư Tư khựng lại, rồi bật ra câu trả lời chẳng cần suy nghĩ:
“Ít nhất cũng phải năm mươi tệ một suất chứ, đảm bảo dùng rau hữu cơ nhập khẩu và thịt heo tươi ngon nhất. Như vậy thì công nhân mới được ăn uống lành mạnh!”
Vừa dứt câu, tôi chưa cần nói gì thêm, đám fan trong livestream đã bắt đầu spam chấm hỏi đầy màn hình.
Dù họ là fan của Giang Tư Tư, nhưng đối với người thường, năm mươi tệ một bữa là cái qu/ỷ gì?
Tức là tiền công một ngày còn chưa đủ ăn ba bữa!
Giang Tư Tư thì không hề nhận ra, vẫn đứng quay lưng lại với máy quay, ngạo mạn nhìn tôi:
“Tôi sẽ báo với người phụ trách, từ nay công trường này không cho cô và mẹ cô bước chân vào nữa!”
“Để bổ sung dinh dưỡng cho công nhân, mai sẽ có ông chủ mới đến bán cơm, cơm hộp giá năm mươi tệ một suất, rau hữu cơ nhập khẩu, thịt bò cao cấp, cái gì cũng có!”
Tôi còn chưa kịp mắng một tiếng “não tàn”, thì đã có người ra mặt rồi.
Mấy công nhân đang làm gần đó vừa nghe xong đã nổi cáu:
“Cơm của chị Lưu vừa ngon lại rẻ, đuổi người ta đi làm gì?”
“Năm mươi tệ một suất? Trời đất! Mẹ tôi ở nhà uống thuốc cả tháng mới tốn trăm rưỡi, tôi lấy đâu ra tiền ăn như thế chứ?”
“Tôi không ăn nổi! Người ngoài nghề thì đừng có chen vào! Tôi thấy cơm này chẳng có vấn đề gì hết!”
Giang Tư Tư không ngờ công nhân lại phản đối, nhất thời bối rối, buột miệng nói:
“Năm mươi tệ một suất mà không mua nổi à?? Thì là do các người không cố gắng thôi…”
Livestream nổ tung!
Nếu lúc đó Giang Tư Tư nhận ra mình lỡ lời, nhanh chóng xin lỗi khán giả, thì vẫn còn kịp cứu vãn tình hình.
Nhưng tôi đã sớm nhắn tin cho cậu út đang làm ở công trường, nhờ cậu ấy mang thiết bị gây nhiễu tín hiệu đến.
Vừa mở máy, livestream lập tức bị ngắt.
Cả thế giới yên tĩnh lại.
Giang Tư Tư cũng chẳng giả bộ nữa, mặt lạnh như tiền đóng điện thoại lại, lườm tôi một cái, rồi gọi nhân viên trong studio của cô ta tới.
Tôi đứng chắn trước mặt mẹ, cảnh giác nhìn chằm chằm vào cô ta.
Tôi biết, không còn sự giám sát của livestream nữa, Giang Tư Tư giờ đây tuyệt đối sẽ không để yên cho tôi!