Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Nơi Tôi Thuộc Về - Phần 4

Cập nhật lúc: 2025-05-18 17:57:43
Lượt xem: 73

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Lần này, Trần Mẫn Mẫn mất mấy ngày mới trở về.

Phải đến tối thứ sáu, khi tôi mở cửa phòng ký túc xá lần nữa thì mới thấy cô ấy nằm bất động trên giường.

"Trần Mẫn Mẫn?" Tôi gọi cô ấy một cách thận trọng.

Cô ấy thốt lên một tiếng "ừm", rồi từ từ ngồi dậy khỏi giường.

Khi nhìn thấy tôi, cô ấy bước xuống giường như thể vừa lấy lại được chút năng lượng cuối cùng.

Một nụ cười tự mãn quen thuộc hiện lên trên khuôn mặt cô.

"Cuối cùng cậu cũng về rồi. Tôi gần như ngạt thở vì không có ai để chia sẻ."

Cô mở tủ và nói tiếp: "Cậu có tin được không? Hai anh em sinh đôi tặng tôi mấy chiếc túi phiên bản giới hạn, còn đưa tôi chìa khóa dự phòng của biệt thự nữa."

Tôi liếc nhìn những thứ trong tủ và khéo léo thể hiện vẻ mặt ghen tị.

"Ồ, đẹp quá."

Trần Mẫn Mẫn càng ngày càng kiêu ngạo.

Cô ấy đóng cửa tủ, lấy một chiếc hộp nhung từ ngăn kéo ra rồi hất cằm về phía tôi.

"Thẩm Bắc Vi, cảm ơn tôi đi. Nếu không phải tôi nhắc họ, chắc họ cũng không nghĩ đến việc tặng quà cho cậu đâu. Cậu mở ra xem thử đi."

Tôi ngoan ngoãn làm theo và nhìn thấy một sợi dây chuyền trang sức bên trong.

Tôi lập tức che miệng vì ngạc nhiên.

"Ôi trời ơi, đẹp quá!"

Trần Mẫn Mẫn dựa vào tường, vẻ mặt thỏa mãn, dường như cuối cùng cũng được chứng kiến cảnh tượng mà cô mong đợi.

"Than ôi." Cô thở dài. "Thấy cậu vui vẻ vậy, tôi không nỡ nói cho cậu biết đây thực ra chỉ là quà tặng kèm..."

"Cái gì?"

Ánh mắt Trần Mẫn Mẫn tràn đầy vẻ châm biếm.

"Hahaha, thực ra tôi thích một chiếc vòng cổ khác, họ đã mua cho tôi cái đó, còn nhân viên bán hàng thì tặng tôi chiếc này làm quà."

Ở bên Trần Mẫn Mẫn lâu như vậy, tôi biết chính xác cô ấy muốn gì.

Chẳng qua là sự mất mát, đau đớn, và cả sự đau khổ của tôi mà thôi.

Tôi càng cảm thấy không thoải mái thì cô ấy lại càng trở nên vui vẻ.

Vì thế, lúc này tôi khéo léo giả vờ đau lòng, thất vọng, nhìn cô ấy với ánh mắt không thể tin nổi.

"Quà tặng kèm ư? Chẳng phải họ nói là mang quà đặc biệt cho tôi sao?"

"Ồ, cậu đang nói đến chiếc đồng hồ nạm kim cương này à?" Trần Mẫn Mẫn lắc cổ tay, "Tôi khen nó đẹp nên họ tặng."

"Tại sao chuyện này lại xảy ra?"

"Tôi đã nói rồi. Tôi là siêu sao hàng đầu ở thế giới ban đầu của mình. Không ai biết cách làm người khác thích tôi hơn tôi đâu. Chỉ cần tôi đồng ý, đàn ông sẽ đổ xô đến cầu hôn."

"Bây giờ cậu tin rồi chứ?"

Mắt tôi đỏ hoe, gần như bật khóc.

Nhưng đúng lúc đó, tôi chợt nhận ra trên cổ cô ấy có một vết tròn rõ ràng, như thể ai đó đã bóp cổ.

"Cổ cậu…" tôi nói khẽ.

Cô ấy thờ ơ sờ lên vết đó và nói, "Thật không may, tôi đã gặp Từ Vân khi đang đi mua sắm với cặp song sinh."

"Cậu có tin được không? Đàn anh của cậu thực sự là một tên cuồng chiếm hữu. Tôi còn chưa kịp giải thích thì anh ta đã kéo tôi vào lối thoát hiểm. Tệ hơn nữa, cặp song sinh cũng tìm thấy tôi."

"Nhưng cũng không sao. Đàn ông đều thế thôi. Tôi chỉ cần cho họ chút ngọt ngào là được."

"Tôi không ngờ họ ngoài mặt thì nghiêm túc mà nội tâm lại điên rồ đến vậy."

Trần Mẫn Mẫn lẩm bẩm, "Anh ta suýt nữa đã hành hạ tôi đến chết."

Tôi nhìn chăm chăm vào vết thương trên cổ và dái tai của Trần Mẫn Mẫn. Có thể đoán được đại khái chuyện gì đã xảy ra trong vài ngày qua.

Tôi chỉ ngạc nhiên là cô ấy vẫn chưa nhận ra vấn đề.

“Trần Mẫn Mẫn, gần đây cậu có cảm thấy gì lạ không?”

Tôi không muốn đối thủ của mình quá ngu ngốc. Bởi nếu cô ấy như vậy, tôi sẽ chỉ cảm thấy tội lỗi khi nghĩ lại những chuyện sau này.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/noi-toi-thuoc-ve/phan-4.html.]

Nhưng Trần Mẫn Mẫn chỉ cười khẩy, không chút vui vẻ:

“Những người đàn ông vẫn luôn ở bên cậu, hiện tại lại ở bên tôi, cậu còn thấy kỳ lạ sao?”

“Đó không phải là ý tôi muốn nói.”

“Tôi thì lại nghĩ đó chính là điều cậu muốn nói, nhưng tôi hy vọng cậu có thể sớm đối mặt với thực tế. Tôi không thể làm gì khác, chỉ là quá dễ mến thôi mà.”

Cô quay người lại, đưa lưng về phía tôi.

“Nhưng đôi khi quá quyến rũ cũng khiến người ta phiền lòng. Luôn có một số người đàn ông thiếu hiểu biết tìm cách tiếp cận tôi. Tôi thích nuôi cá, nhưng không phải cá xấu xí, được chứ?”

Tôi hiểu ý cô và hỏi tiếp:

“Gần đây có nhiều người như vậy sao? Cậu có thấy khó chịu không?”

“Đừng nhắc đến chuyện đó nữa. Khi tôi đi tàu điện ngầm, có người còn cố tình chạm vào n.g.ự.c tôi. Tôi còn chẳng buồn nhìn hắn nữa.”

Đúng rồi!

Có vẻ như phỏng đoán của tôi là đúng. Thế giới này dường như đang trải qua hiệu ứng “cửa sổ vỡ”.

Khi một khoảng trống nhất định được mở ra, con người bình thường cũng trở nên khác lạ.

Trần Mẫn Mẫn bây giờ giống như một ngọn lửa nhỏ giữa đêm tối, thu hút vô số con thiêu thân lao tới.

Giống như tôi trong kiếp trước.

Nhưng dù thế nào đi nữa, lần này tôi sẽ không để mình rơi vào tình cảnh đó nữa.

So với tôi, Trần Mẫn Mẫn thực sự có kỹ năng quản lý thời gian khá tốt.

Cô ấy sắp xếp rất chính xác thời gian gặp Từ Vân và cả thời gian đi chơi với cặp song sinh.

Thỉnh thoảng, khi một vài người ra ngoài vui chơi, họ vẫn nghĩ đến tôi. Nhưng mỗi khi có ai đó nhắn tin, tôi luôn lịch sự tìm cách từ chối một cách khá xa cách.

Sau một thời gian dài như vậy, có lẽ Từ Vân và cặp song sinh cũng bắt đầu thấy chán. Họ dần trở thành những bong bóng bồng bềnh, từ từ mất màu sắc trong thế giới của tôi.

Đôi khi tôi bỗng chốc rơi vào trạng thái xuất thần...

Từ khi nào thế giới lại trở nên bất thường như vậy?

Lúc trước, đối với tôi, Từ Vân – giống như những đàn anh tài giỏi khác – đã kiên nhẫn giúp tôi tìm ra con đường của mình.

Với tôi, cặp song sinh còn quan trọng hơn. Họ như những thành viên trong gia đình, cùng nhau trải qua vô số khoảnh khắc quan trọng trong cuộc sống.

Thật tiếc, những điều tốt đẹp trên đời không bao giờ tồn tại mãi mãi. Thủy tinh thì dễ vỡ, còn những đám mây đầy màu sắc cũng dễ tan biến.

Tôi có cảm giác càng tiến gần trung tâm thế giới này, mọi thứ lại càng bị cuốn vào cơn bão khủng khiếp.

Không thể kiểm soát. Mọi thứ đều trở nên điên rồ.

Trần Mẫn Mẫn ngày càng đi sớm về trễ, dần dần cô ấy chỉ sống ở bên ngoài thế giới đó.

Cuối cùng thì cô ấy cũng đạt được điều mong muốn: không phải ngủ trên giường cứng. Nhưng trong những tuần sau, mỗi lần gặp nhau ở trường, tôi đều cảm nhận rõ cô ấy ngày càng trở nên chán nản.

Có lần tình cờ chạm mặt, tôi không có chỗ nào để trốn nên chỉ vẫy tay lịch sự.

"Dạo này cậu không nghỉ ngơi đủ à?" tôi hỏi.

Cô ấy thở dài mệt mỏi: "Thật khó để diễn tả thành lời."

Lần đầu tiên, cô ta im lặng, mím môi bất động.

Tôi cũng thấy cô ấy dần mất hứng thú nói chuyện với người khác giới. Rõ ràng, trước đây cô ấy từng là người rất năng động.

Câu nói "Có hàng ngàn anh chàng đẹp trai ngoài kia, nếu không hợp, chúng ta có thể thay người" thì sao?

Hoặc "Chúng tôi không phải là người yêu, chỉ là những người bạn bình thường hơi thân thiết thôi" thì sao?

Bây giờ, cô ấy lại cau mày khi nhìn thấy các bạn nam trong lớp.

Tôi nghĩ cuối cùng cô ấy cũng nhận ra, giống như tôi, rằng đàn ông chính là nguồn cơn của mọi tội lỗi.

Trong giờ học, cô bạn ngồi cạnh đột nhiên đưa cho tôi một tờ giấy nhỏ.

Trên đó viết: "Thẩm Bắc Vi, tôi sắp ngạt thở rồi. Tôi giống như một con chim hoàng yến vậy, cậu hiểu không?"

Tôi định nói gì đó, nhưng cô ấy nhanh chóng xua tay và tiếp tục viết:

"Từ Vân, tên yandere thối tha kia đã cài một con chip vào người tôi. Nếu kháng cự hay lừa dối hắn, hắn sẽ trừng phạt tôi khi hắn trở về."

Trừng phạt?

Tôi nghĩ rồi chỉ biết im lặng.

Loading...