Chương 20: Và mệt mỏi nhất là cô
Có lẽ, nếu ngày nhận tin nhắn của Minh, đối diện Minh, thấy Minh việc hằng ngày, thu hút bởi phong thái tỏa khi Minh việc: tập trung, điềm đạm, đầy vẻ trưởng thành. Thì cô cũng lao ngõ cụt chút ánh sáng như thế .
Có điều cô thừa nhận, 1 đứa kinh nghiệm yêu đương như cô, khi Minh, thì đào tạo cách chat chit với khác giới. Mới khi chuyện với sẽ gợi chuyện như thế nào.
Những tưởng, họ sẽ yêu xa mà rạn nứt, yêu xa mà mà mệt mỏi, nhưng mệt mỏi nhất là cô. Lúc ở công ty thì cứ rảnh là chat chit, nhưng khi về nhà, khi chat với Minh, cô đều vùi đầu việc. Chỉ việc mới khiến cô đỡ nhớ Minh, đỡ nghĩ lung tung, đỡ phán xét, và kiềm cho cô chủ động nhắn cho Minh. Có những lúc việc mà cô sưng cả mắt. Nghĩ ngợi, suy diễn, chốt sẽ rời , là mỗi khiến lòng cô đau như cắt.
Thực sự tình cảm rút cạn nước mắt của cô trong thời gian đó. Cô chẳng ngờ trong thoáng chốc, cô biến thành kẻ lụy tình đến .
Rút cuộc cô cũng chịu , cứ thả thính qua như , giải quyết vấn đề. Cô quyết định sẽ chủ động rõ 1 .
Tiến lên hoặc lùi . Chứ thể cứ lằng nhằng như thế mãi.
Lần đó, Minh cô sắp chụp ảnh. Minh nhảy hỏi:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/noi-dau-cua-tra-xanh/chuong-20-va-nguoi-met-moi-nhat-lai-la-co.html.]
“Thấy chị em phòng khác bảo hot girl sắp chụp ảnh ?”
Hạnh liền vui vẻ trả lời:
“ . Chụp 1 bộ ảnh bikini để đời.”
Tiểu thuyết là nơi chữa lành.
Mấy bạn ghé qua follow mình trên Fb để ủng hộ mình nha.
Mình là Tiểu thuyết Tsuky.
Minh liền nhắn tiếp:
“Chị em bên đó bảo tui đưa hot girl .”
Hạnh ngạc nhiên, cũng hỏi :
“Sao bảo hot boy đưa nhỉ? Khó hiểu thế. mà ý đó cũng đấy.”
Tối về, Hạnh nghĩ mãi xem nên rủ Minh cùng . Đắn đo mãi thì cô cũng chốt rủ Minh cùng. Chỉ đơn giản là cô cảm xúc chân thật, gần gũi hơn, chứ là kết nối qua những dòng chữ nữa.:
“Sáng mai hot boy rảnh ? Rảnh thì 8h30 cùng nha.”
Minh nghĩ 1 lúc trả lời:
“Khó”.
Đến đây, Hạnh mới vỡ mộng. Bấy giờ cô mới hiểu là, thực chất Minh hề ý định nghiêm túc trong chuyện .
Tối hôm đó, cô sưng cả mắt. Liền mở app lên xóa sạch lịch sử trò chuyện.
Đã Minh kể về 1 đang yêu, nhưng chơi với 1 cô gái khác, nên cô chụp bóc phốt. Rồi Minh áng chừng bông đùa, bảo cô là kể lung tung, khéo ai chơi cùng cũng đem khoe cho cả làng cùng . Tự nhiên cô thấy chạnh lòng. Có lẽ Minh đang coi thường cô, nghĩ cô là loại sẽ trả thù hèn. Sẽ níu kéo, bấu víu Minh đến nỗi đem chuyện mập mờ uy h.i.ế.p Minh. Bởi , cô liền xóa sạch tin nhắn. Quyết tâm chấm dứt và cũng để cho Minh thấy hèn như Minh nghĩ.
Xóa hết lịch sử tin nhắn xong, cô nhắn 1 đoạn khá là gan ruột, và chốt câu: Sau cưới thì đừng mời.