Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Nỗi Đau Của Những Bông Hồng - Phần 3

Cập nhật lúc: 2025-05-14 17:59:36
Lượt xem: 70

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/7pgbVlt4I7

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

"Trí Viễn, khi nào em về? Gần nửa tháng rồi, sao chuyến công tác lần này lại kéo dài thế?"

Tạ Thành Châu than thở qua màn hình video call.

Nhưng tôi không bỏ qua chi tiết chiếc đồng hồ hàng hiệu lấp lánh trên cổ tay anh ta – một món quà xa xỉ do Mạnh Nguyễn nhờ tôi tặng anh ta với lý do hâm mộ anh ta.

Dạo này, Mạnh Nguyễn thường xuyên gửi cho tôi đủ loại quà tặng đắt tiền, rồi nhờ tôi đưa đến cho Tạ Thành Châu. Tất cả chỉ là nửa thật nửa giả.

Ban đầu anh ta không mấy vui vẻ. Anh nói thẳng rằng không thích những thứ hào nhoáng này, còn khuyên tôi không nên bắt chước Mạnh Nguyễn, nên tiết kiệm tiền để chuẩn bị cho tương lai.

Tôi hiểu anh ta đang đóng vai người đàn ông “cao quý”, đạo mạo.

Nhưng tôi biết rõ, những món đồ đó không chỉ do Mạnh Nguyễn nhờ tôi tặng anh ta, mà còn là công cụ giúp tôi kiếm được không ít tiền.

Dù được nhận quà từ người lạ, nhưng anh ta chẳng hề thắc mắc người đó ra sao hay tôi có bị lừa hay không.

Mạnh Nguyễn từng nói một câu rất đúng:

"Khi một người tuyệt vọng vì tiền, anh ta sẽ tìm đủ mọi cách để lừa gạt người khác."

"Và tất nhiên, người bị ám ảnh bởi đồng tiền thì cũng sẽ dễ dàng rơi vào bẫy vì tiền."

Tôi gửi cho Mạnh Nguyễn bản sao lưu lại những mớ hỗn độn trong cuộc sống hiện tại của Tạ Thành Châu. Rồi nháy mắt đùa giỡn qua camera:

"Giáo sư vĩ đại của chúng ta có nhớ tôi không?"

Góc máy vô tình rung lắc, quay trúng cả đống túi xách và quần áo hàng hiệu xếp bên cạnh tôi.

Ánh mắt Tạ Thành Châu lập tức sáng rỡ.

"Em sắp có tin tốt cho anh đây. Ngày mai anh sẽ về!"

"Thật à?"

Giọng anh ta phấn khích, nhưng ánh mắt lại lộ rõ vẻ hoảng hốt.

Nhà chắc còn chưa kịp dọn dẹp.

Anh ta viện lý do phải đi làm, nói vài câu qua loa rồi vội cúp máy.

Tôi mỉm cười, đoán chắc anh ta đang hấp tấp chạy về thu dọn đống lộn xộn trong nhà.

Nhìn số tiền 300.000 tệ Mạnh Nguyễn vừa chuyển, tôi vui vẻ lái xe về.

Anh mong tôi quay về đúng không?

Vậy thì tôi sẽ cho anh một bất ngờ.

Nhưng bất ngờ là khi tôi về đến nhà, lại thấy Lý Linh cũng đang ở đó. Bà ta và Tạ Thành Châu đang bận rộn dọn dẹp.

Cả hai trông có chút sững người khi thấy tôi.

Tạ Thành Châu nhanh chân chạy ra đón.

"Trí Viễn, sao em về sớm vậy?"

"A Châu, hai người đang làm gì thế?"

"Mẹ anh nghe nói em sắp về nên tới giúp dọn nhà. Lúc em đi, nhà hơi bừa bộn…"

Tạ Thành Châu gãi đầu, vẻ ngượng nghịu.

"Em biết anh vụng chuyện nhà cửa mà, sợ em về thấy nhà lộn xộn lại giận."

Hai người dọn nhanh thật. Căn nhà gần như đã được khôi phục nguyên trạng.

Có vẻ như Lý Linh cũng biết chuyện xấu của con trai mình, nên đến dọn dẹp để che mắt tôi.

Thấy tôi không mang theo gì, Lý Linh bực dọc ném cây chổi xuống, ngồi phịch xuống ghế sofa.

"Có người nào đó sống xa hoa, suốt ngày rong chơi, chẳng biết nhà cửa bẩn đến cỡ nào."

"Tiểu Lâm, cô không nói xấu con, nhưng con may mắn đấy. Nhìn xem, Thành Châu yêu con biết bao, đến mức bắt mẹ mình dọn dẹp giúp con kìa."

"Người ta bảo: 'Có vợ thì quên mẹ'. Cô đã cho con rất nhiều, nhưng không biết con có biết ơn không!"

"Mẹ! Mẹ nói gì kỳ vậy!"

Tạ Thành Châu giả vờ ngượng ngùng, rồi quay sang hỏi tôi với vẻ khó hiểu:

"Trí Viễn, hành lý của em đâu?"

Dĩ nhiên hành lý còn ở khách sạn. Tôi chẳng hề muốn về lại cái nơi đầy mùi giả tạo này.

"Em nhớ anh, nên trở về thăm thôi. Em sẽ rời đi sớm."

Nghe vậy, vẻ mặt Lý Linh sa sầm lại.

Bà ta đột nhiên đứng dậy, dúi cây chổi vào tay tôi, quát lên:

"Cô là cái loại phụ nữ luôn nghĩ cách bỏ trốn, vậy còn muốn Thành Châu của tôi cưới cô sao?"

Tạ Thành Châu cũng chẳng giấu nổi vẻ khó chịu.

"Trí Viễn, em đang làm gì thế? Anh đến công ty em, nghe nói tuần trước em đã từ chức rồi."

Ồ, anh còn điều tra tôi à?

Tôi đến thành phố này chỉ để muốn sống hạnh phúc với anh ta, giờ thì chỉ muốn rời khỏi nơi này càng xa càng tốt.

Tôi chủ động xin nghỉ việc. May mắn là công ty nhà Mạnh Nguyễn mở chi nhánh gần quê tôi, nên tôi đầu quân cho cô ấy.

Lương thưởng gấp đôi, lại có người chống lưng.

Còn hơn ở lại nơi thối nát này để chịu nhục vì Tạ Thành Châu.

"Không nói trước là vì em muốn tạo bất ngờ cho anh."

Tôi lấy điện thoại ra, đưa cho họ xem số dư tài khoản.

Ba trăm ngàn sáng lóa khiến mắt hai người lập tức đảo qua.

"Hả? Anh nhớ là em xài hết tiền cho việc trang trí nhà rồi mà?"

Tạ Thành Châu hỏi dò.

Tôi mỉm cười bí hiểm.

"Đây chính là điều em muốn nói – về người chị giàu có đã giúp em kiếm ra khoản này."

Lý Linh đổi sắc mặt ngay lập tức.

Nét mặt già nua bỗng rạng rỡ, những nếp nhăn như nở hoa.

Bà ta bước lại, nắm tay tôi dịu dàng, ngọt ngào như mật.

"Trời ơi, cô biết mà! Trí Viễn nhà ta thật có bản lĩnh! Là phúc của nhà họ Tạ mới có được cô con dâu thế này!"

"Hai đứa lấy số tiền này mà lo tổ chức đám cưới. Mình phải đãi tiệc sang trọng, cho thiên hạ thấy cưới hai đứa là một điều tuyệt vời!"

Tôi cười lạnh trong lòng.

Nếu cưới, chẳng phải tôi đang bỏ tiền ra tự cưới chính mình sao?

Vô liêm sỉ thật.

"Không đâu, cô ơi!"

Tôi vẫy tay từ chối.

"Con định dùng khoản này để đầu tư tiếp cơ."

"Gì cơ?"

Lý Linh lập tức đẩy tôi ra, thay đổi thái độ còn nhanh hơn lật sách.

"Đầu tư? Rủi ro có cao không?"

Tạ Thành Châu hỏi, giọng lo lắng.

"Đầu tư nào mà không rủi ro? Có câu ‘Gió lớn mới bắt được cá lớn’ mà."

"Rủi ro càng cao, lợi nhuận càng lớn. Nhưng vì thế, trong mắt các ông chủ, em chỉ là một công cụ. Những lời họ nói cũng đủ làm em chán ngán."

Tôi nhếch môi, ra vẻ thất vọng vì sự thiển cận của người khác.

Tạ Thành Châu vốn có m.á.u cờ bạc. Rủi ro càng cao, càng kích thích ham muốn chinh phục của anh ta.

Lúc này, Lý Linh bắt đầu hứng thú, liếc mắt hỏi:

"Vậy... có nghĩa là người thường như chúng ta không phải chịu rủi ro gì?"

Tôi gật đầu.

"Đúng vậy."

"Vậy cho Thành Châu theo con học hỏi nhé?"

"Thành Châu thông minh, hai đứa cùng nhau kiếm tiền chẳng tốt sao? Dù sao sau này tiền cũng là của hai đứa mà."

Lý Linh cười niềm nở, ánh mắt lóe lên tia toan tính.

Tôi mỉm cười.

Con cá đã cắn câu.

"Trước đây con cũng nghĩ vậy, chỉ sợ A Châu không hứng thú thôi."

"Tổng giám đốc Tề bên con đã nói từ lâu là rất muốn gặp A Châu."

Kết nối thành công Tạ Thành Châu với người mà chúng tôi thuê, Tề Tổng - Tề Vân.

Trong lúc Tạ Thành Châu và Tề Vân đang chìm trong giai đoạn “nóng bỏng” nhất, tôi quay về nhà, lục tung mọi ngóc ngách để tìm kiếm.

Ngoài vài món đồ chơi biến thái, chẳng có thứ gì đáng giá mà Mạnh Nguyễn cần. Dù vậy, tôi vẫn cẩn thận sao lưu tất cả. Dù nhỏ nhặt, nhưng mỗi thứ đều có thể trở nên hữu ích.

Mạnh Nguyễn bí mật thuê người đến gây áp lực tài chính lên Tạ Thành Châu. Cùng lúc đó, Tề Vân dẫn hắn đi trải nghiệm chút "ngọt ngào" của cuộc sống xa hoa.

Một bên là nợ nần bủa vây, một bên là cám dỗ xa hoa trụy lạc. Tạ Thành Châu bắt đầu rối trí. Tôi nghe nói hắn gặp trục trặc trong công việc giảng dạy.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/noi-dau-cua-nhung-bong-hong/phan-3.html.]

Khoảng thời gian ấy, tôi về quê thăm cha, dẫn theo Tạ Thành Châu và Lý Linh cùng đi.

Nhìn cảnh cha phải làm lụng cả đời, tiền cực khổ kiếm được lại rơi vào tay đám khốn nạn, tôi vừa tức vừa chán chường.

Tôi đập bỏ ngôi nhà đất cũ, xây cho cha một căn biệt thự nhỏ giữa làng quê. Một phần là để ông có chốn nghỉ ngơi tuổi già, phần còn lại… là để chọc tức gia đình Tạ Thành Châu.

Lý Linh luôn tự cho mình là người cao quý, con trai lại là giáo sư danh tiếng, trong khi tôi vẫn sống trong căn hộ cũ được đơn vị cấp.

Vậy mà người mà họ luôn khinh thường lại là người đầu tiên xây nhà cho cha ruột mình bằng chính đồng tiền mình kiếm được. Bảo sao Lý Linh không tức đến mức phát điên?

Hôm đó, tôi bắt gặp cha đứng trước căn biệt thự mới, khuôn mặt rạng rỡ, ánh mắt đầy mãn nguyện. Cảnh ấy khiến tim tôi dịu lại.

Trái lại, Lý Linh giận tím mặt, mỉa mai và chỉ trích tôi liên tục. Lần này tôi không nhún nhường:

"Con không có quyền dùng tiền kiếm được để báo hiếu cha à?"

"Con hiểu rồi, cô thích sống trong căn nhà cũ hơn!"

"Người có tình cảm như cô, sau này A Châu có tiền chắc cũng không dám đổi nhà cho cô đâu."

"Con hơi phàm tục một chút, nên số tiền Thành Châu tiết kiệm được có thể để mua cho con một căn nhà lớn hơn."

Lý Linh chỉ vào tôi, tức đến mức run rẩy:

"Tiền của Thành Châu là của Tạ gia! Cô đừng mơ động đến một xu!"

Ban đầu, bà ta còn do dự, nhưng sau đó lập tức hành động.

Vừa về đến nhà, bà bán ngay căn nhà đang ở với giá chỉ 500.000 nhân dân tệ, rồi cùng chồng chuyển sang thuê nhà sống tạm. Hai người góp thêm 200.000 nhân dân tệ, rồi đầu tư toàn bộ vào một ứng dụng tài chính do Tề Vân giới thiệu.

Từ hôm đó, ngày nào Lý Linh cũng đăng khoe lợi nhuận lên WeChat Moments.

Tôi nhìn số tiền 500.000 mới được chuyển, lặng lẽ giơ ngón tay cái:

"Vui lên đi, cũng chỉ là mấy con số ảo thôi."

Nếu Mạnh Nguyễn vui vẻ, cô ấy có thể "tặng" họ cả trăm triệu cũng được.

Chỉ tiếc là, niềm vui ấy không kéo dài lâu.

Tạ Thành Châu nhanh chóng phát hoảng khi phát hiện... không thể rút tiền.

Tề Vân nhẹ nhàng giải thích rằng nếu rút bây giờ sẽ lỗ nặng. Tệ hơn nữa, với 800.000 nhân dân tệ, hắn ta chỉ có thể lãi 200.000 – 300.000, thậm chí chẳng đủ mua căn hộ mới.

"Nhưng nếu đầu tư thêm một triệu nữa," Tề Vân nói, "sau này chắc chắn lời ít nhất năm triệu."

Đây là một trò lừa đảo rẻ tiền, nhưng Tạ Thành Châu vì lòng tham mà không còn lý trí.

Tề Vân lại tiếp tục rót mật vào tai:

"Chờ sau khi anh đầu tư lãi rồi, em sẽ cùng gia sản trăm triệu của em gả cho anh."

Cô ta liếc hắn một cái, ánh mắt hồ ly chứa đầy nghi hoặc:

"Chỉ một triệu mà anh còn không dám vung tiền sao?"

Câu nói đó như cú đánh thẳng vào tự tôn của Tạ Thành Châu. Hắn vội vã cam đoan:

"Anh có tiền! Anh chắc chắn có thể xoay đủ một triệu!"

Vào ngày hôm đó, một chiếc Maybach màu đen sang trọng và tinh tế dừng lại trước công ty.

Từ xe bước xuống là một người phụ nữ xinh đẹp, mái tóc dài gợn sóng buông nhẹ qua vai.

Cô ta là Tề Vân – một diễn viên được Mạnh Nguyễn phát hiện.

Cô vẫy tay:

"Lâm Trí Viễn."

Đây là lần đầu tiên tôi gặp cô ngoài đời, kể từ khi giới thiệu cô cho Tạ Thành Châu.

Trước đây, cô thường chia sẻ những khoảnh khắc với Tạ Thành Châu trên mạng, đầy phô trương và ngạo nghễ.

Giờ được nhìn thấy tận mắt gương mặt, dáng người và khí chất của cô ấy, tôi chợt hiểu vì sao Tạ Thành Châu lại trở nên ngu muội khi ở bên cô ta.

Cô ta nóng bỏng thật.

"Xin chào." Tôi lịch sự đưa tay ra chào.

Nhưng cô quay mặt đi, rút ra một điếu thuốc và châm lửa.

"Tôi bị bệnh, đừng chạm vào."

Giọng nói nhẹ như gió thoảng, ánh mắt cô bỗng sáng lên rồi nở nụ cười với tôi.

"Nhưng giờ tên khốn Tạ Thành Châu cũng bị bệnh rồi."

Cô ta rít một hơi thuốc, rồi nhả khói chậm rãi:

"Sau này đừng lên giường với hắn nữa, nếu không muốn bị lây."

Tôi cứng họng, mặt đỏ bừng.

"Trời ơi… đầu tôi bị làm sao vậy? Tôi từng ngủ với loại đàn ông khốn nạn đó..."

Tề Vân khẽ cười, nụ cười như giấu nỗi buồn trong đáy mắt:

"Đừng lo."

Đôi mắt cáo của cô ánh lên chút u ám.

"Chỉ cần cô đừng giống như tôi..."

Câu nói sau gần như thì thầm, khàn khàn đến mức tôi không nghe rõ.

Rồi cô ta nhanh chóng lấy lại vẻ ngạo nghễ, hất cằm về phía chiếc xe của tôi đang đậu gần đó.

"Tạ Thành Châu đã động vào xe cô. Tôi sợ cô gặp chuyện nên vội tới cảnh báo."

Cô ta cười nhạt:

"Anh ta còn mua cho cô một hợp đồng bảo hiểm khổng lồ nữa. Ha, cuối cùng cũng không nhịn được mà ra tay rồi sao?"

Tôi nhìn cô ta, nói nhẹ:

"Nếu anh ta đã giăng bẫy, tại sao cô không tham gia cùng?"

"Đừng nói cô đến đây chỉ để nhắc nhở tôi thôi đấy?"

Tề Vân bật cười:

"Haha, thông minh đấy."

Cô lấy từ trong xe ra một xấp tài liệu, đưa cho tôi.

Tôi lật xem, rồi cũng bật cười. Đây đúng là một màn kịch hay.

Báo cáo sức khỏe của Tạ Thành Châu toàn kết quả dương tính.

Kèm theo đó là thông tin về cha mẹ hắn – và bản hợp đồng bảo hiểm với số tiền khổng lồ.

Khi tỉnh dậy trong bệnh viện, người đầu tiên tôi thấy là Tạ Thành Châu. Anh ta đứng cạnh giường, ánh mắt lạnh lùng và đầy sát khí, như thể đang tính toán cách khiến tôi biến mất mà không để lại dấu vết.

Nhưng ngay khi tôi mở mắt, vẻ mặt anh ta lập tức thay đổi. Lạnh lùng biến thành dịu dàng, hung dữ chuyển sang đau khổ.

Tôi bắt đầu khóc, nức nở nói:

"A Châu, em sợ quá… Chiếc xe tự nhiên mất lái rồi đ.â.m vào một cái cây."

"Em cứ tưởng mình không sống nổi."

Chiếc xe được sửa xong rồi, nhưng người thực sự điều khiển và đ.â.m vào cây – lại chính là tôi.

Hiện trường vụ tai nạn trông thê thảm, vậy mà tôi chỉ bị vài vết trầy xước ngoài da.

Tất cả chỉ là diễn kịch. Và tôi chưa chắc đã thua kém Tạ Thành Châu trong khoản này.

Tôi tin Mạnh Nguyễn đã thu xếp ổn thỏa mọi chuyện: từ nguyên nhân đến hậu quả của vụ tai nạn.

Sau một hồi khóc lóc, tôi tỏ vẻ sợ hãi, nói rằng vụ việc khiến tôi nhận ra cuộc sống thật mong manh, nên tốt nhất là mọi người – cả cha mẹ họ – đều nên mua bảo hiểm.

Tất nhiên, chi phí sẽ do tôi thanh toán.

Tạ Thành Châu ngạc nhiên một lúc, rồi gật đầu đồng ý.

Vài ngày sau, anh ta lại muốn ra tay với tôi. Nhưng lần này, tôi được người của Mạnh Nguyễn bảo vệ rất chặt, không để sơ hở nào.

Cuối cùng, Mạnh Nguyễn đưa tôi rời đi. Tạ Thành Châu từ đó không còn tìm thấy tôi nữa.

Không có tin tức gì về khoản đầu tư, Tề Vân cũng mặc kệ anh ta. Những kẻ đòi nợ thì ngày càng hung hãn. Tôi nghe nói họ còn bắt đầu xuất hiện quanh trường anh ta đang dạy.

Đúng lúc đó, trên mạng bất ngờ xuất hiện một bài viết gây sốc: Một giáo sư khoa Toán của Đại học A vì nợ nần cờ b.ạ.c mà g.i.ế.c vị hôn thê để chiếm đoạt tiền bảo hiểm.

Tấm ảnh đính kèm là tôi đang nằm trong bệnh viện, gương mặt bị làm mờ, phía sau là một tờ hợp đồng bảo hiểm khổ lớn.

Tôi biết ngay, đây là tác phẩm của Mạnh Nguyễn.

Dù bài viết không nêu đích danh, nhưng toàn trường chỉ có duy nhất một giáo sư trẻ tuổi chưa lập gia đình – Tạ Thành Châu.

Chỉ một hòn đá, mà mặt hồ dậy sóng.

Dư luận nổ ra, cư dân mạng bắt đầu “đào” lại những hình ảnh của anh ta trong quán bar, khi đang hôn một người đàn ông và ra vào khách sạn.

"Lúc thấy ảnh này, tôi còn nghĩ sao anh này đẹp trai và nam tính thế! Ai ngờ là thứ cặn bã!"

"Kinh tởm! Loại này mà cũng làm giảng viên được sao?"

"Tôi biết anh ta. Là thầy ở trường tôi đấy. Ngoài mặt thì đạo mạo, nhưng nghe nói chuyên lừa tình sinh viên."

Danh tiếng của trường bị ảnh hưởng nghiêm trọng, buộc họ phải đình chỉ công tác của Tạ Thành Châu.

Còn Lý Linh – người phụ nữ yêu nhất là gương mặt của chính mình – giờ mỗi lần ra chợ mua rau là bị người ta chỉ trỏ, mỉa mai.

Tiền lương hưu cũng không còn. Bà ta và chồng phải sống trong căn hầm vỏn vẹn 20 mét vuông.

Không kìm được cơn giận, bà lao đến nhà con trai để chất vấn.

Trong video được quay lại, hai mẹ con không còn vẻ điềm tĩnh của người trí thức. Họ gào thét, chửi rủa, giằng xé nhau như thú hoang.

Tôi xem mà thấy lòng nhẹ nhõm hẳn.

Loading...