Nợ Âm Dương - Chương 5

Cập nhật lúc: 2025-10-23 09:47:12
Lượt xem: 788

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KZnxuKI66

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Những hình ảnh như mảnh thủy tinh sắc nhọn, đ.â.m thần kinh .

 

phát điên .

 

cho rằng tất cả chỉ là ảo giác, rằng gia đình vẫn còn sống.

 

thực tế là, trở về làng.

 

ngủ giữa đống tàn tích của ngôi nhà tổ, bắt đầu mơ ác mộng..

 

Trong mơ, bọn họ tuyệt vọng .

 

“Nhớ ?”

 

Lão a công chậm rãi nhả khói, giọng đầy xa xăm:

 

“Cháu còn nhớ hồi nhỏ từng rơi xuống giếng ?”

 

gật đầu, chuyện đó còn nhớ rõ.

 

Khi suýt c.h.ế.t đuối.

 

họ cứu lên.

 

“Thật , lúc đó cháu c.h.ế.t .”

 

Lời lão a công nhẹ như gió, nhưng vang dội như sấm bên tai :

 

“Là ông ngoại cháu, ông dùng chính mạng , đổi lấy mạng cháu.”

 

sững sờ phắt dậy, khó tin ông:

 

“Ông... ông gì cơ?”

 

“Ông ngoại cháu dùng sinh mệnh của mở cửa âm phủ, kéo cháu trở về. từ đó, cháu cũng mang món nợ sinh mạng.”

 

Lão a công thở dài:

Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD

 

“Cháu sống đến nay hai mươi tám năm, thì hai mươi năm trong đó... là mượn mà sống.”

 

“Mượn mạng của ai?” - run rẩy hỏi.

 

“Vậy... đêm qua những ‘ , chính là đến đòi nợ ?”

 

Lão a công gật đầu:

 

“Cha cháu gặp nạn, là vì nợ mạng của cháu đến hạn. Ông cháu mà c.h.ế.t! Bác cả, bác ba... bọn họ cũng vì mà c.h.ế.t. Cho nên họ cháu trả nợ...”

 

“Thế... cháu thì ? Mẹ cháu... thật sự c.h.ế.t ?” ôm lấy chút hy vọng cuối cùng.

 

Lão a công lặng một lát, khẽ :

“Mẹ cháu... vì bảo vệ cháu, dùng mạng tạm thời phong kín cửa âm phủ. nếu ai cứu, bà cũng chẳng thể luân hồi.”

 

Sao như ...?

Những chuyện đêm qua, tất cả đều là mơ!

 

Mẹ ... thật sự c.h.ế.t ...

 

Không đúng!

Lão a công , nếu cứu...

 

Tức là, vẫn còn thể cứu!?

 

vội vàng hỏi:

“Có cách nào cứu họ ?”

 

Lão a công thở dài:

“Lần là để khiến cháu tỉnh táo, với cháu... A công giữ làng. Cháu cứu cháu, thì chỉ cách chính cháu cam tâm tình nguyện giữ làng. Cháu từng trải qua sinh tử, cháu là lựa chọn thích hợp nhất.”

 

“Cháu giữ làng... thì ?”

khẩn thiết ông.

 

12

 

Lão a công dậy, tới mặt , nghiêm túc thẳng mắt :

 

“Cháu mang nợ mạng quá nhiều. Những món nợ của , cháu trả hết! Chỉ như , cháu mới thể đầu thai.”

 

phịch xuống đất, đầu đau như búa bổ!

 

...

 

“Được! Cháu đồng ý!”

 

Lão a công mỉm mãn nguyện.

 

Ông vỗ vai , : “Chính , a công nhầm cháu!”

 

Ông hỏi nữa: “Cháu nhất định tự nguyện mới ! Cháu thật lòng đồng ý chứ?”

 

“Cháu... cháu đồng ý!”

 

13

 

Cả ngày hôm đó, đều bước chân khỏi nhà.

 

Đến tối, đúng như lời lão a công dặn, lùi từng bước khỏi cửa, bước chân càng lúc càng nhẹ.

 

Khi đến gần sân nhà

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/no-am-duong/chuong-5.html.]

 

thấy , chỉ thấy một bãi mồ hoang vắng.

 

Quả nhiên... họ đều c.h.ế.t ?

 

Trên bãi mộ, từng tấm bia đá sừng sững, khắc đầy những cái tên quen thuộc: cha , , bác cả, bác ba, họ, em họ...

 

lùi về phía những tấm bia, cẩn thận từng cái tên một.

 

Đột nhiên, thấy một tấm bia mới tinh.

 

Trên bia gắn ảnh, nhưng bức ảnh trống rỗng.

 

tiến gần, thì phát hiện bức ảnh dần dần hiện rõ lên một , đến khi rõ nét... thì đó chính là !

 

sững , dám tin mắt .

 

Chuyện gì thế ?

 

Trở thành “ giữ làng”... sẽ c.h.ế.t ?

 

lúc , lưng vang lên một giọng quen thuộc:

 

“Chính , a công đợi cháu lâu lắm ... hahahaha...”

 

giật đầu .

 

Ở đầu làng, lão a công đang đó, mỉm .

 

Rõ ràng cách xa, nhưng nụ mặt ông rõ ràng đến mức khiến lòng lạnh toát.

 

Màu tóc bạc trắng của ông dần dần chuyển thành đen, làn da khô héo cũng trở nên mịn màng hơn.

 

“Tại ... tại như ?” 

 

Trong lòng khỏi rùng .

 

“Vì ?”

 

Lão a công ngẩng đầu lên, lập tức kinh hãi.

 

Đó là một khuôn mặt giống hệt .

 

Giọng ông còn khàn khàn nữa, mà lạnh lùng :

 

“Lý Chính, hai mươi tám năm , mày để tao đợi lâu thật đấy! cũng ... mày sống càng lâu, âm khí càng nặng, càng thích hợp để thế ...”

 

14

 

“Thế ?

 

Ý ông là gì?”

 

gào lên khản cả giọng, thể run rẩy kiểm soát nổi.

Nỗi sợ hãi như thủy triều nhấn chìm .

 

“Rốt cuộc ông là ai?”

 

“Hả? Tao là a công của mày chứ ai!” 

 

Nụ ông càng thêm quái dị.

 

“Hoặc đúng hơn... từng là.”

 

“Còn bây giờ ư, tao chính là mày đó, Lý Chính.”

 

“Lý Chính! Mày vốn cha , gì mà bi thương đau khổ chứ! Hahahaha...”

 

và ông thù oán! Tại ông hại ?”

 

“Hại cần lý do ?”

 

Ông ngửa mặt lớn, tiếng đầy khinh miệt:

 

“Mày vĩnh viễn cũng hiểu !”

 

“Mày nên cảm ơn tao mới , ít nhất trong thế giới hư ảo đó, mày nếm trải tình chân thật!”

 

chợt hiểu !

 

Thứ gọi là “thông âm dương”!

 

Thứ gọi là “ thể thấy bên ”!

 

Khốn kiếp!

 

Ông già lợi dụng niềm tin của , từng bước một dắt cái bẫy .

 

Ông nhắm từ hai mươi năm .

 

Mọi cơn ác mộng đều do ông dựng nên.

 

Ông bảo lùi bước khỏi nhà, thấy “ c.h.ế.t”, chỉ để tin rằng mang nợ mạng, buộc vì “ ” mà cam tâm tình nguyện trả nợ.

 

Điều duy nhất ông lừa , chính là chuyện “thế mạng” cần sự tự nguyện.

 

đúng là thằng ngu nhất đời.

 

Mẹ, ông bà ngoại, bác cả, bác ba, họ, em họ... những “ ” đó, đều chỉ là ảo cảnh ông dùng để mê hoặc .

 

Loading...