Nợ Âm Dương - Chương 4

Cập nhật lúc: 2025-10-23 09:46:57
Lượt xem: 819

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KZnxuKI66

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

lúc bàn tay bác cả sượt qua vạt áo , ông bà ngoại cũng lao .

 

Mặt họ xanh xám, một tay túm lấy vai bác cả kéo ngược sân.

 

Khuôn mặt tái nhợt của bác cả lộ từng mảng xanh tím, tay múa loạn gào:

 

“Kéo ! Nó còn sống!”

 

Rồi gào cuồng loạn:

 

“Tại ! Tại sống!”

 

khổ lắc đầu.

 

Bác hai cũng xông , khóe miệng còn chảy máu, hỏi đạo sĩ:

 

“Tại ? Tại thể đến ?”

 

cảm giác đạo sĩ chắc chắn thấy .

 

về hướng khác :

 

“Trừ c.h.ế.t … còn một khả năng…”

 

Nhiều dân làng theo ánh của gã lao , như những con nhện bốn chân bò khắp đất.

 

Lại mấy “” vây quanh đạo sĩ, gào thét:

 

“Nói ! Còn khả năng gì?”

 

“Là sinh hồn! Nó trong ! Nó xác!”

 

“Ông … hồn nó lìa xác ?” 

 

Ông ngoại đột nhiên hét lên.

 

“Vậy nó ?”

 

Đạo sĩ bỗng về phía , gì đó nhưng há miệng phát tiếng.

 

Ông ngoại cũng bò xuống đất, bỗng :

 

“Vậy là… chúng cũng thể theo về?”

 

Giọng ông đầy vẻ vui mừng khó hiểu, hóa thành tiếng thét chói tai:

 

“Tìm nó! Tìm nó! Chúng cũng về !”

 

! Chúng cũng…” 

 

Ngày càng nhiều dân làng điên cuồng bò tới, miệng gào, tay quờ quạng, như ch.ó săn, tiến gần .

 

Bác cả nhe miệng, đột nhiên hưng phấn bật dậy, hướng về phía hét:

 

“Thằng Chính! Cháu ở ? Trả lời bác cả một tiếng! Giúp bác cả một việc! Cháu trả lời , bác cả sẽ hại cháu !”

 

Anh họ cũng dậy:

 

“Đừng sợ! Chúng hại em!”

 

“Chúng chỉ về thôi!”

 

“Chẳng lẽ cháu nỡ cháu cũng kẹt ở đây ?”

 

Mẹ?

 

khựng .

 

!

 

Mẹ còn ở đây!

 

“Con ơi! Con ở ? Mẹ thấy con…”

 

Đó là giọng .

 

đưa về!

 

định gọi thì thấy đạo sĩ sức vẫy tay, còn lắc đầu với .

 

Ý gì ?

 

Lúc ông bà ngoại theo hướng của ông bò tới, đột nhiên chắn mặt , hướng về bên cạnh :

 

“Thằng Chính, về ! Đừng họ !”

 

“Mau thôi, đây nơi cháu nên đến.”

 

còn đang do dự.

 

Một mùi t.h.u.ố.c lào đột nhiên xộc mũi, hắt một cái.

 

Ngay khoảnh khắc đó, ngẩng lên thì phát hiện ánh mắt của tất cả “bọn họ” đều tập trung , da đầu tê dại.

 

Mắt ông bà ngoại màu đỏ, phía họ, họ và em họ bò lồm cồm lao về phía , miệng há rộng còn dáng .

 

Những dân làng cũng thế.

 

Tất cả bọn họ đều bò đất, nhe nanh trợn mắt .

 

Anh họ nhảy lên, đang lao xuống thì ông ngoại đẩy mạnh một cái n.g.ự.c .

 

chao đảo ngã ngửa về .

 

10

 

Trong khoảnh khắc đó, gió lạnh quét qua thể .

 

bệt xuống đất, ngẩng đầu lên, mắt chợt nhòe , vai ai đó khẽ vỗ.

 

“Thằng Chính! Cháu gặp ác mộng hả?”

 

sững , đầu .

 

Trong phòng sáng ánh đèn vàng, đang ở đầu giường, vẻ mặt lo lắng .

 

lắc đầu, cảm giác vô cùng thực.

 

Đặc biệt lò sưởi trong phòng vẫn đang đốt than, ấm xua tan cái lạnh trong .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/no-am-duong/chuong-4.html.]

 

Cảm giác lạ lắm!

 

Như thể sống , cơ thể cũng dần ấm lên.

 

màn đêm ngoài cửa sổ, đó ảo giác ?

 

Hay ngủ và mơ một cơn ác mộng?

 

Cúi xuống , áo ngủ ở n.g.ự.c in một dấu bàn tay xám!

 

Hơn nữa dấu tay đó còn thoang thoảng mùi m.á.u tanh.

 

lập tức nhớ tới cảnh nãy ông ngoại vỗ n.g.ự.c !

 

Đây mơ, là thật sự xảy !

 

“Mẹ… con mơ ác mộng thôi!”

 

sợ hoảng nên lẩm bẩm qua loa một câu, mới khỏi phòng.

 

Rồi suốt đêm đó dựa đầu giường, ngủ .

 

Tới khi tiếng gà gáy sáng, ăn sáng, vội mặc áo ngoài.

 

tìm Lão A Công, hỏi xem rốt cuộc chuyện gì xảy .

 

Cho dù là ác mộng thì cũng quá quái dị !

 

chạy vội cửa, thấy Lão A Công đang trong sân, mỉm , như đang chờ sẵn.

 

Lão A Công vẫy tay:

 

“Cháu về , tối qua ?”

 

sân liền hỏi:

 

“Ông ơi, tối qua cháu thấy bà ngoại, ông ngoại, còn cả bác cả, bác hai, còn… còn…”

 

“Cháu còn thấy nữa đúng ?” 

 

Ông chỉ cái ghế tre bên cạnh, bảo xuống.

 

Trong lòng “thịch” một tiếng.

 

Lão A Công hỏi , chẳng lẽ tối qua mơ, c.h.ế.t ?

 

Không thể nào!

 

Mẹ rõ ràng vẫn sống cơ mà!

 

11

 

“Cả nhà cháu đều c.h.ế.t ...”

 

Cái gì?

 

lập tức ngắt lời:

 

“Không thể nào! A công! Người đừng đùa với cháu!”

 

Lão a công thở dài:

 

“Ông cháu khó chấp nhận, nhưng đó là sự thật.”

 

chẳng còn để ý gì đến lễ nghĩa bề , nắm chặt lấy tay áo ông:

 

“A công! Người đang đùa con !? Chuyện buồn chút nào !”

 

Đối diện với sự thất lễ và nghi ngờ của , lão a công hề tức giận.

 

Ông chỉ :

 

“Cháu... thật sự nhớ gì ?”

 

gượng, lắc đầu.

 

Lão a công châm tẩu, rít từng thật sâu, trong mắt ánh lên nét hồi tưởng:

 

“Chính , cháu nên , trốn tránh chẳng ích gì ...”

 

Lão a công kể, hai năm cha mất vì t.a.i n.ạ.n xe.

 

Bác cả và bác ba trở về, tranh chấp tiền đền bù khi phá dỡ nhà cũ.

 

Mẹ bỏ độc, hạ độc c.h.ế.t hết bọn họ, còn phóng hỏa, đốt sạch căn nhà tổ.

 

Khi trở về thì hóa điên, cứ khăng khăng rằng vẫn còn sống.

 

Cái ... thể?

 

chẳng nhớ chút nào cả!

 

“Ngôi nhà cũ thiêu rụi , cháu chấp nhận nổi, hóa điên! Suốt ngày rằng còn thấy họ! Cháu quên hết ?”

 

Lão a công nhả một làn khói, ánh mắt xa xăm, mang theo chút xót thương:

 

“Thật , những cháu thấy... đều c.h.ế.t cả .”

 

Trong làn khói mờ ảo, lời ông như hòn đá ném xuống hồ sâu.

 

Một loạt ký ức từng ý thức bỗng cuồn cuộn kéo về.

 

nhớ .

 

Bác cả và bác ba trở về, cãi vã với vì tiền đền bù.

 

Ánh mắt lúc đó chứa đầy oán độc.

 

Thuốc độc.

 

Ngọn lửa.

 

Xác c.h.ế.t.

 

Ngọn lửa dữ dội thiêu rụi bộ ngôi nhà.

 

Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD

ngoài biển lửa, gào xé họng, nhưng chỉ thể trơ mắt tất cả thành tro tàn.

 

Loading...