Nợ Âm Dương - Chương 2
Cập nhật lúc: 2025-10-23 09:46:26
Lượt xem: 872
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Bởi lùi, nên lúc mặt hướng cổng sân, bên ngoài còn trong thôn qua, chỉ là ánh đèn lờ mờ rõ.
Những đó hòa bóng đêm, khiến cảm giác tách rời, khó chịu.
Mọi thứ mắt cho một cảm giác, dường như tất cả đều trái ngược với thường ngày, giống như… đang soi gương .
Không kỹ thì .
một khi bình tĩnh thì thấy lạ.
4
đẩy cửa phòng, cũng đẩy lùi như thế.
còn nhớ lời Lão A Công cửa tiên lạy .
giờ chắc ngủ nhỉ?
Muốn lạy cũng lên lầu hai.
Đang nghĩ, phát hiện chuyện còn quái dị hơn.
Mẹ mà đang trong gian chính, ánh mắt chăm chăm .
Cái khiến cả thoải mái.
Nếu nhận đó là , chắc hét toáng lên .
Vào nhà , cuối cùng mới .
Nghi vấn trong lòng kìm nổi nữa, về phía .
“Mẹ, ngủ ạ?”
vẫy tay mặt , hỏi lớn.
Mẹ ghế, ánh mắt ngoài cửa, như đang thất thần, hề phản ứng với lời .
Cho đến khi quỳ xuống lạy một cái, hỏi hai , bà mới chậm rãi ngẩng đầu, ánh mắt cuối cùng mới tụ .
“Thằng Chính, con về ?”
Gì cơ?
Mẹ bệnh ?
Mất trí ?
đưa tay chạm trán bà.
Trên mặt hiện lên một nét lạ, như vui mừng lo lắng:
“Về là , về là …”
càng hiểu thế nữa.
Lúc ngoài cửa đang gọi tên bà, giọng giống Lão A Công, rõ ràng hư ảo.
, thấy ngoài sân mấy đang .
Mẹ đáp một tiếng, dậy cửa.
hỏi ngoài là ai, bà đầu bảo:
“Ông bà ngoại con đến .”
Cái gì?
Ông bà ngoại chẳng mất từ năm ?
định theo bà xem, nhưng bà đưa tay đẩy về, bàn tay lạnh lẽo chạm tim như một khối băng lạnh.
5
Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD
Từ ngoài cửa vọng một giọng tim giật thót:
“Cháu ngoan , con vất vả lắm, ông bà ngoại tới đón nó đây.”
Gì cơ?
Ông bà ngoại định đón ?
định lao cửa thì bên tai bỗng vang lên giọng Lão A Công:
“Thằng Chính, nhớ kỹ lời ông dặn! Đừng quên!”
Bước chân khựng .
, đúng !
Lão A Công về nhà tiên lạy , lạy .
Giờ cắm ba nén hương ở cửa.
vội mở cái tủ gỗ bên gian chính, lấy ba nén hương, lôi bật lửa châm lên, từ từ mở cửa lớn.
Cắm ba nén hương ngay ngưỡng cửa.
Một luồng gió lạnh lập tức ập tới, quấn chặt lấy .
Khung cảnh ngoài cửa lúc đổi.
Trong sân bày hơn chục bàn tiệc, đông nghịt, đang ăn uống rôm rả.
Chuyện gì thế ?
hoa mắt ?
Nửa đêm nửa hôm nhiều trong sân nhà ăn cỗ ?
Chưa kịp phản ứng, thấy vài đầu đội mũ tang, khoác áo xô trắng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/no-am-duong/chuong-2.html.]
Đó là bác cả, bác ba, em họ, họ… còn ít họ hàng khác cũng quấn băng trắng đầu.
Ngoài sân còn mấy mặc đạo bào, tay cầm kiếm gỗ qua , miệng lẩm bẩm những câu gì đó rõ.
Lúc mới thấy góc trái sân dựng một cái rạp lớn.
Chính là linh đường.
Có c.h.ế.t?
Nhà ai c.h.ế.t ?
vội lao tới hỏi bác cả:
“Bác cả ai trong nhà mất ?”
Bác cả đang uống một chén rượu, để ý .
Thấy chạy đến chỗ họ:
“Anh họ, chuyện gì đây? Mọi đang gì thế ? Nói gì chứ!”
Không ai đáp, hơn nữa trong nổi lên một nỗi sợ theo bản năng, gần linh đường đó.
6
Giọng Lão A Công vang bên tai :
“Thằng Chính, dùng d.a.o rạch tay rưới m.á.u ở cửa. Máu mà bay lên thì lùi tìm ông, m.á.u rơi xuống đất mà biến mất thì nhà ngủ, ai gọi cũng đừng đáp, rõ ?”
“Nghe rõ .” - vô thức trả lời.
Bác ba từ linh đường bước , đầu hô lớn:
“Khiêng quan tài lên!”
nhíu mày: “Khiêng ai? Sao chẳng ai để ý tới cháu thế?”
Vừa dứt lời, gã đạo sĩ ngoài sân bỗng đầu , kiếm gỗ trong tay khựng , cả như cứng đờ.
Ánh mắt gã lạ, gã chằm chằm khiến nổi da gà.
chắc chắn gã đang .
Hơn nữa, ngay bên cạnh gã, khóe miệng còn thoáng một nụ , vẻ quỷ dị.
Mà đạo sĩ dường như sợ ?
Chuyện gì trời?
lúc đó, giọng ông ngoại vang lên kinh hoảng:
“Thằng Chính, thằng Chính cũng ở đây? Có nhầm lẫn gì ?”
Theo tiếng kêu , động tác khựng của đạo sĩ trở nên trôi chảy.
Gã cúi vái, kiếm gỗ múa lên.
đầu, gốc cây táo ngoài sân thấy ông ngoại, mặc áo thọ màu tím, đang vẫy tay với :
“Thằng Chính, đừng gì cả, về ! Về ! Đừng chuyện với ông!”
Rốt cuộc là chuyện gì ?
Không từ lúc nào, bà ngoại ngay cạnh , bà nắm tay :
“Cháu ! Đừng gì cả, mau về !”
lúc giọng Lão A Công vang lên:
“Thằng Chính, nhớ lời ông dặn!”
Tim chợt thót .
Dao!
Máu!
còn !
chạy về phía nhà bếp tìm d.a.o để rạch tay, nhưng phát hiện gì đó .
Dù cố thế nào.
Con d.a.o cứ như tồn tại, thấy mà cầm .
Lúc gã đạo sĩ múa kiếm gỗ chạy trong nhà, trong ngoài đốt nhiều vàng mã, đến cửa bếp thì dừng .
Gã thẳng , mỉm khẽ vẫy tay, một luồng gió lạnh xuyên qua , miệng nén giọng :
“Tất cả chỉ là hư ảo, đừng coi là thật, nếu coi như thật là xong đời…”
sợ hãi lùi liên tục.
Vì đột nhiên xuất hiện phía đạo sĩ, đôi mắt đỏ hoe.
Đạo sĩ khựng động tác, thần sắc khó hiểu , ngoài hô một câu:
“Khiêng quan tài lên!”
đầu , thấy trong linh đường đang .
Khi còn đang sững sờ, lòng bàn tay bỗng nhói đau.
Không từ khi nào, kiếm gỗ của đạo sĩ rạch nứt bàn tay .
Cái gì?
Sao gã định thế?
định hỏi thì gã đạo sĩ lao ngoài.