Nợ Âm Dương - Chương 1
Cập nhật lúc: 2025-10-23 09:46:13
Lượt xem: 513
Về quê ăn Tết, Lão A Công dặn nửa đêm lùi khỏi cửa nhà, thể tiêu tai giải nạn.
theo, ai ngờ phát hiện cả thế giới đều ngược .
Tranh Tết, bếp lò, thậm chí ánh mắt cũng đầy vẻ quái dị.
Đáng sợ hơn là, còn ông bà ngoại khuất tới đón .
họ rõ ràng mất hai năm nay mà.
1
Người trong thôn đều Lão A Công thể thông âm dương, thấy “bên ”.
Trước đây tin.
Một lão nông từng học, mấy chữ, thì hiểu gì chứ?
Vậy mà Lão A Công những chuyện thần thần quái quái.
Ông từng kể cho về hai cõi âm dương, đó là một thế giới cân bằng và song song.
Một ông già nửa xuống đất, từng học hành, thế mà thể rõ rành rọt khái niệm “thế giới song song”.
Chuyện quả thật khó hiểu.
Ông bừa ?
Hay thực sự thấy?
Dù bịa thì cũng cơ sở mà.
Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD
Ngày về quê, bước nhà, còn kịp đặt xuống hành lý thì kéo lạy Lão A Công.
Lão A Công sống ở đầu thôn phía đông, trong một căn nhà đất cũ kỹ lẻ loi.
Vừa thấy , ánh mắt đục ngầu của ông lóe lên một tia sáng, từ xuống , bỗng :
“Thằng Chính, dạo cháu gặp ác mộng lắm ?”
sững , tim giật thót một cái.
Chuyện kỳ quái thật!
Những ác mộng , tỉnh dậy cũng mơ hồ nhớ rõ, ngay cả bản còn rõ .
Ông già gần đất xa trời ?
nghi ngờ trong lòng nhưng ngoài miệng dám phản bác:
“A công, … ông ạ?”
Lão A Công hề hề, để lộ mấy chiếc răng vàng khuyết, thần bí lắc đầu:
“Thiên cơ bất khả tiết lộ.”
Rồi, còn vẻ úp úp mở mở.
Ông , cũng dám hỏi tiếp.
Dù trong mắt dân làng, ông là cao nhân mà.
Giọng ông chợt trầm xuống:
“Thằng Chính, tối nay cháu cứ theo lời ông. Nửa đêm mười hai giờ, lùi khỏi cửa nhà. Nhớ kỹ, thấy gì cũng đừng kêu, đừng đầu .”
mà đầu óc mơ hồ.
Đi lùi?
Thấy gì cũng kêu?
Thấy cái gì với cái gì đây chứ?
Mẹ xong, mặt lập tức tái nhợt, rõ ràng tin lời Lão A Công.
Mẹ giục liên tục:
“Thằng Chính, A Công gì con y , ? Đây trò đùa !”
vốn mê tín.
Tết nhất mà trò , thật rợn quá!
2
Đêm ba mươi, pháo nổ đì đùng, nhà nhà sum vầy ăn cơm tất niên.
Nhìn pháo hoa trong đêm, cứ cảm thấy gì đó thật.
Sự “ thật” đó còn bao gồm việc, khóa trái ngoài cửa.
Lý do là Lão A Công dặn, đúng như lời ông thì mới tiêu tai giải nạn.
ngoài cửa gió lạnh thổi qua, khiến cả run cầm cập.
Tết nhất mà đến cái nhà cũng nổi.
nghĩ thà tới chỗ Lão A Công, trò chuyện kiếm bát cơm nóng ăn còn hơn.
lững thững tới nhà ông, ông đang bên bếp lửa, gặm một khúc xương thịt, răng còn khỏe lắm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/no-am-duong/chuong-1.html.]
Ông thấy đến cũng ngạc nhiên, mỉm vẫy tay gọi xuống, hỏi chuyện đông tây, chuyện thường ngày, chẳng khác gì bình thường.
Đang dở, ông chợt bảo:
“Mẹ cháu cho cháu nhà, đúng ?”
khựng .
Cái cũng đoán ?
Thần kỳ ghê!
“A công, … ông ạ?”
Lão A Công hề hề, chỉ đầu :
“Ở đây hết.”
Đấy, úp úp mở mở nữa .
“Nếu lùi từ cửa nhà, ông dặn cháu chuyện , nhớ kỹ nhé.
“Cháu ở đây đến mười hai giờ, lùi ngoài, khi về nhà đầu. Vào cửa tiên lạy cháu ba lạy, đó cắm ba nén hương ở cửa.”
“Nếu hương tắt, lấy d.a.o rạch tay lấy m.á.u rưới xuống cửa. Máu mà bay lên thì lùi đây tìm , m.á.u mà rơi xuống đất biến mất thì cứ nhà ngủ, ai gọi cũng đừng trả lời.”
“Nghe rõ ?”
Cái quái gì thế?
Đi lùi?
Lạy?
Đốt hương?
Rạch tay?
Máu còn bay lên?
Newton xong chắc đội mồ dậy mất!
là nhảm mà?!
Hay Lão A Công thật sự lẩm cẩm ?
nghi ngờ trong lòng, nhưng ngoài mặt dám lộ, đành gật đầu:
“Được, cháu lời ông ạ!”
Dù kỳ quặc, nhưng tin ông lừa .
Dù ông cũng lớn lên mà.
Hai ông cháu chuyện đến tận mười hai giờ đêm, Lão A Công thèm đồng hồ tường, trực tiếp bảo cửa.
Lúc , ông còn nắm tay , dặn một nữa.
Cái vẻ cẩn trọng của ông khiến thấy trong lòng chút run.
Chẳng lẽ thật gì ghê gớm ?
lùi khỏi cửa, cảm giác lạ.
Sau lưng mắt, nhưng vẫn cảm nhận rõ con đường, cứ như một thứ quen thuộc kỳ quái dẫn đường cho .
3
Càng kỳ quái hơn là, nửa đêm mà còn gặp trong thôn.
Họ thì giống , đều thẳng, bằng ánh mắt lạ lùng, chắc nghĩ bệnh.
thấy hổ, liền bước nhanh hơn, còn vung vẩy cánh tay giả vờ như đang tập thể dục.
Đi đến sân nhà , mới phát hiện gì đó .
đang lùi, cảm giác như hai bên sân đảo ngược, cảm giác quen thuộc mà đứt gãy.
Cảnh vật vẫn là cảnh vật đó, cửa vẫn là cửa đó, nhưng tranh Tết cửa đảo chiều.
Bức tranh đứa bé ôm cá, nhớ rõ ràng vốn mặt sang trái, giờ sang ?
Hơn nữa, nhà bếp nhà vốn ở bên trái, bây giờ cũng ở bên trái.
thực sự kiểm tra xem nhầm chỗ .
Cảm giác quá kỳ quặc.
thực sự về đến nhà ?
Từng bước từng bước đến gần cửa lớn, đèn cam cửa vẫn sáng, đèn lồng đỏ mái hiên chớp tắt lập lòe, tường đất vàng ánh sáng đèn lộ rõ những vết loang lổ, thậm chí thấy cả lỗ thủng của mạng nhện.
Lên bậc thang, bên trái cửa bếp một cái lỗ nhỏ, nhớ đó là cái lỗ từng nuôi ch.ó để .
Vẫn là cảm giác quen thuộc nhưng đứt gãy, song thể xác định đây đúng là nhà .
Hay là trí nhớ lẫn lộn?
Nhà bếp nhà vốn ở bên trái ?